Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 55: Anh yêu em
Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:11:03
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm buông xuống, xe dừng cổng bệnh viện 1.
Khoa Quốc tế về đêm vốn hiếm , nay bất ngờ bệnh nhân quan trọng nhập viện, các y tá trực lập tức tất bật.
Khi bế xuống từ xe, Diệp Thanh Lan tỉnh, nhưng giường bệnh, thở gấp gáp, tầm mắt mờ mịt, cơn choáng nối tiếp cơn choáng, dần chìm tối đen.
Lúc ngất , cô vẫn còn ý thức, tay chân bủn rủn, lồng n.g.ự.c như bóp nghẹt, chỉ còn nắm chặt vạt áo Chu Biệt Hạc.
“Người nhà xin ngoài, chúng tiến hành kiểm tra…”
“Anh Chu, mời tạm thời rời phòng…”
“Bác sĩ Trạch , gọi bác sĩ Trạch tới.”
Các y tá bước chân dồn dập, vây quanh Diệp Thanh Lan, cắm ống thở, đo nhịp tim huyết áp, lấy m.á.u xét nghiệm.
Cô chẳng còn sức cựa quậy, chỉ thể yên, bóng và tiếng động hỗn loạn xoay vần mắt, đầu óc càng lúc càng choáng váng, mi mắt nặng trĩu, chống đỡ nổi, một nữa khép .
Nửa tiếng , những kiểm tra cơ bản tất, bác sĩ Trạch cầm kết quả xét nghiệm đến cửa phòng bệnh.
“Viện trưởng, ngài cũng ở đây .”
Hóa Tương Vân Tấn tối nay một ca phẫu thuật, xong định về thì tình cờ thấy chiếc xe quen thuộc đỗ cổng, liền .
Chú vốn còn tưởng rằng ngã bệnh giấu giếm là Chu Biệt Hạc, ai ngờ là Diệp Thanh Lan.
Bác sĩ Trạch ngoài bốn mươi, đeo cặp kính gọng đen, gương mặt hiền hòa, lúc khóe mắt còn hằn vài nếp nhăn. Ông là bác sĩ sản khoa giàu kinh nghiệm, danh tiếng lẫy lừng.
Thấy ông xuất hiện, Tương Vân Tấn khẽ giật : “Lão Trạch, ông cũng đến đây?”
“Đương nhiên là tới gặp nhà bệnh nhân .” Bác sĩ Trạch đẩy gọng kính, đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Chu Biệt Hạc, giọng điềm tĩnh: “Bệnh nhân hiện mới m.a.n.g t.h.a.i đến bảy tuần, giai đoạn cả tâm lý lẫn sinh lý đều yếu, tuyệt đối nên để cô chịu kích động lớn, giữ tinh thần thư thái, vui vẻ.”
Chu Biệt Hạc ngay cửa phòng bệnh, thấy hai chữ m.a.n.g t.h.a.i thì bàn tay đang đón lấy tờ xét nghiệm khựng giữa trung.
Tương Vân Tấn khoanh tay lưng, gương mặt nho nhã thoáng hiện nét vui mừng vốn dự đoán . Ngay từ lúc thấy bác sĩ Trạch, chú đoán tám, chín phần.
Chưa tới bảy tuần, nghĩa là mới hơn một tháng — vợ chồng họ mà sơ suất đến mức , để đến khi Thanh Lan ngất xỉu viện mới .
Ánh mắt Tương Vân Tấn thoáng lướt về phía cháu trai, mang chút trách móc.
“Ông gì?” Giọng Chu Biệt Hạc khàn hẳn , hỏi nữa.
Bác sĩ Trịch ôn hòa đáp: “Chúc mừng , nếu gì ngoài ý , vợ m.a.n.g t.h.a.i sáu tuần.”
Trên phiếu xét nghiệm, từng chỉ đều hướng đến kết quả cuối cùng .
Ông tiếp: “Từ kết quả xét nghiệm m.á.u hiện tại, các chỉ của bệnh nhân đều thấp, dấu hiệu thiếu m.á.u nhẹ và hạ đường huyết. Lại thêm ảnh hưởng cảm xúc, nên mới ngất xỉu. Đợi cô truyền dịch xong tỉnh , sẽ sắp xếp kiểm tra diện để nắm rõ tình hình hơn.”
Tương Vân Tấn tiếp lời: “Vậy thì phiền ông quan tâm đến Thanh Lan nhiều một chút.”
“Đó là trách nhiệm của .”
Khi Chu Biệt Hạc phòng bệnh, Diệp Thanh Lan ngủ say.
Cô giường bệnh, cánh tay trắng mảnh quấn dây đo và kim truyền dịch, gương mặt tái nhợt, mái tóc đen xõa ga giường trắng tinh, cả trông vô cùng yếu ớt.
Anh xuống bên giường, lòng bàn tay lạnh lẽo khẽ nắm lấy tay cô. Một chút ấm áp mềm mại từ da thịt truyền tới.
Chu Biệt Hạc nhắm mắt , trán tựa lên bàn tay cô, nặng nề thở một .
Khoảnh khắc cô vẫn còn chuyện với , giây mềm nhũn ngã lòng, thở yếu ớt như tơ.
Nỗi kinh hoảng vẫn tan. Thì cũng những điều bản dám đối diện, dám chịu đựng.
Diệp Thanh Lan ngủ một mạch tới sáng. Khi mở mắt, thấy trần nhà và bức tường trắng muốt, cô thoáng bối rối.
Miễn cưỡng nhớ tối qua, ký ức cuối cùng dừng ở khoảnh khắc chuyện với Chu Biệt Hạc bất chợt thấy khó thở, kế đó là cảnh hỗn loạn trong phòng cấp cứu.
Sau một đêm nghỉ ngơi, thể nhẹ nhõm nhiều. Cô tháo ống dưỡng khí, dấu kim truyền tay.
Đang chống dậy, chạm cơ thể rắn chắc ngay bên cạnh.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Chu Biệt Hạc vẫn mặc nguyên chiếc áo khoác đen hôm qua, dáng vẻ trầm cao quý, hề nghỉ, chỉ nghiêng dựa tường, cánh tay vắt qua cô, giống như đang ôm cô trong vòng tay.
Cô khẽ cử động.
Anh vốn ngủ chập chờn, lập tức mở mắt, cúi xuống, bắt gặp ánh mắt tỉnh trong veo của cô. Đôi môi cô vẫn nhợt nhạt, chẳng còn chút máu.
Chu Biệt Hạc cúi xuống, ôm chặt lấy cô, vùi mặt trong mái tóc đen, thở dồn dập.
Vòng tay siết chặt, mang theo thứ cảm xúc mà Thanh Lan chẳng cách nào hiểu nổi. Cằm cô ép tựa lên vai , chỉ thể khẽ mở miệng: “Anh… …”
Chu Biệt Hạc nghiêng đầu, đôi môi khô nóng áp lên gò má cô, giọng khàn thấp: “Em khát , uống nước chứ?”
Cả đêm ngủ li bì, cổ họng cô quả thực khô, bèn khẽ gật đầu.
Anh buông cô , rót một cốc nước ấm đưa cho cô.
Diệp Thanh Lan ôm lấy cốc, uống cạn một .
Tinh thần khá hơn nhiều, làn da trong trẻo, dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng còn cảm giác như sắp ngất đến nơi.
Chu Biệt Hạc vén mấy sợi tóc mai của cô tai, giọng điệu dịu xuống: “Em rửa mặt chút , chị Trương sắp mang bữa sáng tới .”
“Ừ.” Một cốc nước xuống bụng, cơn đói cũng dần trỗi dậy.
Diệp Thanh Lan vén chăn, mang dép xuống giường. Trong phòng tắm, cả một bộ đồ dùng rửa mặt mới tinh, hiển nhiên của bệnh viện chuẩn , mà là Chu Biệt Hạc cố ý cho mang đến.
Cô cúi đầu đ.á.n.h răng, vặn nước ấm rửa mặt, chợt nhớ tới sự khác thường của Chu Biệt Hạc lúc nãy, động tác khựng .
Trước đây, những lúc bận công việc quá, cô cũng từng vì quên ăn mà tụt đường huyết choáng váng, nhưng bao giờ nghiêm trọng như hôm qua - tim đập loạn, thở nổi.
Dòng nước chảy qua những ngón tay thon dài, Diệp Thanh Lan chậm rãi dùng khăn lau khô mặt, ánh mắt thấp xuống, lặng lẽ suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-55-anh-yeu-em.html.]
Khi ngoài, đúng lúc Chu Biệt Hạc mang bữa sáng trở về, bày bàn tròn.
Một bữa sáng quá mức phong phú: trứng luộc, hoành thánh tôm tươi, sandwich thịt xông khói kèm rau, thêm cả một bát hoa quả với kiwi và thanh long ruột đỏ.
Ly sữa đậu đen còn bốc khói nóng hổi. Diệp Thanh Lan bước đến, xuống sofa, lập tức lấy hai chiếc gối mềm kê phía lưng cô.
Cô khẽ khuấy thìa trong ly sữa đậu, ngẩng mắt .
Anh cũng đang cúi mắt cô.
Ánh mắt Chu Biệt Hạc sâu thẳm, một đêm ngủ, trong đôi mắt còn vương tơ máu. Sáng sớm mờ nhạt chiếu xuống, đưa tay gạt giọt nước còn sót lông mi cô.
Ánh chất chứa thương yêu và trân trọng của một chồng dành cho vợ.
Mi mắt Diệp Thanh Lan run run, cúi xuống uống ngụm sữa đậu. Vị ngậy của đậu hòa với vị bùi của hạt và táo đỏ, dịu dàng lan nơi đầu lưỡi. Cô uống chậm rãi vài thìa, vô thức nghiêng .
“Chu Biệt Hạc,” cô khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Có … em đang m.a.n.g t.h.a.i ?”
Trong khí lặng hai giây.
Chu Biệt Hạc vươn tay, kéo cô lòng, đặt bàn tay chồng lên tay cô, áp nơi bụng còn phẳng lặng.
Một nụ hôn lành lạnh rơi xuống mái tóc.
Diệp Thanh Lan rõ nhịp tim trầm , mạnh mẽ của .
“Phải.” Giọng khàn khàn, trầm chậm: “Thanh Lan, chúng con .”
Dù mơ hồ đoán , nhưng khi sự thật xác nhận, đầu óc Diệp Thanh Lan vẫn vang dội như nổ tung.
Cô hít sâu, trong lòng dâng lên cơn choáng nhẹ.
Có con … Nghĩa là suốt tháng , cô vẫn cật lực tăng ca, chạy đôn đáo công việc mà chẳng hề đang mang thai.
Không lạ khi cơ thể mệt mỏi, lúc thì ăn vô, lúc đói cồn cào.
Trong lòng cô là muôn vàn cảm xúc đan xen, áy náy, day dứt.
Chìm đắm trong nỗi dằn vặt, cô bỏ lỡ mất sự tồn tại của bé con .
Cảm nhận rõ sự d.a.o động trong tâm tư cô, Chu Biệt Hạc cúi đầu hôn lên mái tóc nàng, bàn tay nhẹ vỗ về lưng: “Thanh Lan, đừng lo. Đợi lát nữa kiểm tra rõ ràng, giờ cứ ăn .”
Diệp Thanh Lan khẽ ôm , lí nhí “” một tiếng.
Sau bữa sáng, Chu Biệt Hạc cùng, cô siêu âm t.h.a.i sớm. Tin tức đến quá bất ngờ, nhất thời cô khó lòng tiêu hóa. Khi cầm tờ kết quả, cô vẫn thấy như hư ảo.
“Thai trong t.ử cung, phôi t.h.a.i còn sống, kích thước tương đương 6 tuần hơn.”
“Chú ý nghỉ ngơi, giữ tâm trạng định.” Bác sĩ Trạch dặn, “Chất lượng phôi khá , nhưng ba tháng đầu vẫn nguy hiểm, tuyệt đối lao lực nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Chu Biệt Hạc nhận báo cáo, dịu dàng đáp, nắm tay Diệp Thanh Lan rời văn phòng.
Cô bước theo, dáng vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong mắt và gương mặt phủ một tầng hoang mang.
Vừa khi hỏi thì còn bình tĩnh, giờ rối loạn hơn. Chu Biệt Hạc khóe môi cong lên, khẽ nhéo gò má cô, dịu giọng hỏi: “Sao thế?”
Diệp Thanh Lan ngẩng mặt, bàn tay đặt nơi n.g.ự.c như trấn an nhịp thở: “Chúng … sắp ba ?”
Khuôn mặt cô thanh khiết, đôi mắt sáng long lanh . Chu Biệt Hạc mềm lòng, dùng đốt ngón tay khẽ gõ sống mũi cô: “Ừ, chúng sắp ba .”
Cô ngẩn ngơ vài giây, bỗng choàng tay ôm lấy eo .
Vùi lòng n.g.ự.c quen thuộc, hít lấy hương lạnh dịu quen thuộc khiến cô an tâm, sống mũi bỗng cay xè.
Con của họ. Đứa con của cô và .
Chu Biệt Hạc ôm lấy đầu cô, hiểu rõ nàng nhất thời thể tiếp nhận, siết chặt eo mảnh, dịu giọng dỗ dành: “Tháng là của … Thanh Lan, tha thứ cho . Chúng sẽ lạnh nhạt nữa.”
Anh thì thôi, Thanh Lan chỉ thấy tủi , nhưng khi mở miệng, khóe mắt cô kìm mà ươn ướt.
Đó là phản ứng sinh lý, cô ngửa đầu định nuốt trở , nào ngờ giọt nước mắt men theo gò má rơi xuống, lăn đúng bàn tay Chu Biệt Hạc.
Ngón tay xót xa khẽ lau giọt lệ , đầu ngón tay dán lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ vuốt.
Các y tá ngang đôi khi liếc , vì ngạc nhiên nước mắt của Thanh Lan, mà là vì vóc dáng khí chất của hai quá mức chói mắt.
Đây là khoa sản, vì hạnh phúc cũng chẳng lạ gì.
Thanh Lan hiểu lầm, luống cuống lau nước mắt, còn mặc bộ đồ bệnh nhân xanh trắng. Chu Biệt Hạc ôm chặt hơn, bàn tay vỗ về mái tóc dài, dịu giọng dỗ dành.
Cô vòng tay ôm lấy , mặt chôn trong hõm cổ, khẽ : “Chu Biệt Hạc, em thể hỏi một câu ?”
Hơi thở ấm nóng lướt da, Chu Biệt Hạc hôn lên mí mắt cô: “Em hỏi .”
“Tại đối xử với em như ? Chỉ vì em là vợ thôi ?”
“Bởi vì yêu em.”
Năm chữ nhẹ nhàng mà chắc nịch, dường như cần suy nghĩ, thốt ngay lập tức.
Đêm tiệc mừng hôm đó, khi trở Lục Khê, thấy tất cả những gì liên quan đến cô, mới thực sự ý thức rõ ràng sự sa đắm của .
Năm hai mươi hai tuổi, từng rung động thoáng qua cô gái mười chín tuổi. Còn bây giờ, yêu chính là phụ nữ ngay mắt.
Thanh Lan sững sờ .
Chu Biệt Hạc rời môi khỏi má cô, nâng tay cô lên, lấy từ túi áo khoác chiếc nhẫn kim cương xanh, kiên nhẫn đeo cho cô.
Một nụ hôn rơi xuống ngón tay, dịu dàng sâu thẳm.
Hàng mi Thanh Lan khẽ run, đầu ngón tay co vì cảm nhận nóng.
Mọi chuyện của ngày hôm qua, tựa như c.h.ế.t cùng ngày hôm qua. Giờ đây, cô còn hỏi “cánh diều là vì ai mà thả”. Chỉ trân trọng mối tình vợ chồng đang cùng .