Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 56: Anh sẽ luôn bên em

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:11:18
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi kết quả kiểm tra , hai trở phòng bệnh. Thanh Lan bộ quần áo chị Trương mang tới cùng bữa sáng: áo len cashmere dày dặn, áo khoác ấm áp, rõ ràng là sợ cô lạnh.

Bữa sáng cũng chuẩn chu đáo, hẳn chị Trương tin cô m.a.n.g t.h.a.i từ Chu Biệt Hạc.

Rời bệnh viện, Chu Biệt Hạc lấy khăn quàng len quấn cho cô.

Thanh Lan khẽ giữ lấy mép khăn, để lộ cằm, uyển chuyển : “Chu Biệt Hạc, em nóng.”

Ngón tay khẽ gạt mấy sợi tóc kẹp khăn: “Bên ngoài lạnh, mưa tạnh. Lên xe hãy tháo.”

Thôi thì .

Bác sĩ Trạch nhắc, dạo cô gầy khá nhiều, dinh dưỡng theo kịp, các chỉ đều thấp, ba tháng đầu dưỡng thật cẩn thận.

Thanh Lan cũng may mắn vì hôm đó trong tiệc xã giao uống rượu, một lời nhắc của Chu Biệt Hạc, vô hình chung giữ đứa bé của họ.

Ngoài bệnh viện, gió lạnh quất mặt, mùa đông sắp tới gần, thời tiết mỗi ngày một giá lạnh hơn.

Chu Biệt Hạc đưa cô ghé qua Giang Hoàn Tân Phủ.

Vì là thứ bảy, Tưởng Tư Hiền ngủ dậy, tay còn bưng ly sữa, mở cửa thấy Thanh Lan thì xúc động đến suýt đổ.

Tối qua Thanh Lan về, Tư Hiền lo lắng gọi điện, là Chu Biệt Hạc máy.

Biết hai đang ở bệnh viện, cả đêm cô lo ngay ngáy.

“Thanh Lan, chứ?”

Tưởng Tư Hiền cô từ xuống , may mà vẫn lành lặn nguyên vẹn.

“Không .”

“Vậy mau .”

Lần Thanh Lan tới là để lấy hành lý. Căn hộ độc của phụ nữ, Chu Biệt Hạc theo.

Vào tới phòng ngủ, Tưởng Tư Hiền sốt ruột hỏi ngay: “Rốt cuộc xảy chuyện gì, bệnh viện? Cậu với Tổng Giám đốc Chu hòa ?”

“Ừm.” Thanh Lan tháo khăn quàng, thở một , tiếp: “Mình t.h.a.i .”

Bốn chữ nhẹ bâng như tiếng sấm nổ bên tai, khiến Tưởng Tư Hiền tròn mắt: “Thật… thật hả?”

“Thật, sáu tuần .”

Tưởng Tư Hiền hít mạnh một khí lạnh.

Cô nhớ hôm còn lấy rượu trong tủ lạnh đưa cho Diệp Thanh Lan uống, bất giác toát mồ hôi lạnh. Cô vội kéo bạn xuống mép giường: “Cẩn thận một chút, hù c.h.ế.t , bảo bối.”

“Không .” Diệp Thanh Lan buồn bất đắc dĩ, “Đừng căng thẳng thế.”

“Sao mà căng thẳng , đây là đứa nhỏ đầu tiên trong mấy nhà chúng đó!” Tưởng Tư Hiền đưa tay khẽ chạm bụng cô, “Mình là đầu tiên ? Vậy chính là đỡ đầu đầu tiên .”

“Ừ, bác sĩ ba tháng đầu nên để lộ ngoài.”

“Cứ yên tâm, miệng kín lắm, tuyệt đối với ba .”

Hai trò chuyện thu dọn đồ đạc, Tưởng Tư Hiền chợt nảy ý tưởng: “Thanh Lan, sinh xong thì đưa cho nuôi , như ba khỏi ngày nào cũng giục kết hôn, sinh con nữa.”

Diệp Thanh Lan trừng cô như gặp ma.

Tưởng Tư Hiền chột gượng: “Dĩ nhiên Tổng Giám đốc Chu cũng chẳng đồng ý , chỉ đùa thôi.”

Diệp Thanh Lan khẽ hỏi: “Cô Hà giục ?”

, còn cả tối hậu thư, bảo nếu xem mắt thì bà sẽ liều với tớ luôn.”

Kéo khóa hành lý , Tưởng Tư Hiền thở dài tuyệt vọng: “Tất cả đều tại trai tớ, ai bảo chẳng thể sinh con .”

Hai cùng kéo hành lý khỏi phòng ngủ.

Chu Biệt Hạc đang điện thoại bên cửa sổ, thấy động tĩnh liền đầu, đón lấy vali trong tay Diệp Thanh Lan, cúi xuống giúp cô giày.

Tưởng Tư Hiền chớp mắt, trêu chọc: “Tổng Giám đốc Chu, chúc mừng nhé. Phải chăm sóc cho Thanh Lan nhà chúng thật đó.”

Chu Biệt Hạc khẽ cong môi, dịu dàng đáp: “Nhất định .”

Thay giày xong, Diệp Thanh Lan tạm biệt Tưởng Tư Hiền, trở về Lục Khê. Đón chờ cô là dì Trương bận rộn cùng một nhóm .

Các góc tường đều dán miếng chống va đập, những bình hoa tươi trong phòng cũng đồng loạt dỡ xuống. Chị Trương đang cùng nhà thiết kế sân vườn bàn bạc việc chỉnh sửa vườn .

“Cô chủ.” Thấy họ trở về, chị Trương bước tới chào, “Cô về .”

Diệp Thanh Lan khẽ gật, khó hiểu: “Vì bỏ hết hoa tươi ?”

Thấy hai hòa thuận như xưa, chị Trương mỉm giải thích: “Một loài hoa phấn dễ gây kích ứng, ảnh hưởng cho phụ nữ mang thai. Ví dụ như thủy vu uất kim hương, để an nên bỏ hết.”

Diệp Thanh Lan gật gù, cảm thấy ý thức hết sự mong manh của t.h.a.i kỳ.

“Cô chủ đừng lo.” Chị Trương dịu giọng , “ học qua khóa đào tạo chuyên ngành, cũng chứng chỉ chăm sóc và bé, điều gì cần kiêng kỵ sẽ luôn nhắc nhở .”

Diệp Thanh Lan ngạc nhiên: “Chị từng học qua ?”

“Vâng, trong ngành , những chứng chỉ cơ bản đều thi qua.” Chị Trương đón lấy áo khoác của cô, “Ở đây đông , mời cô chủ lên lầu nghỉ ngơi .”

Cô khẽ đáp một tiếng.

Sau một tháng trở về, phòng ngủ chính vẫn giữ nguyên như cũ. Khi cô vắng mặt, Chu Biệt Hạc hề một Lục Khê. Diệp Thanh Lan tháo vòng cổ và hoa tai, ánh mắt bất chợt dừng chiếc váy cưới trong tủ áo - bọc cẩn thận trong lớp túi chống bụi trong suốt.

Chu Biệt Hạc đang điện thoại công ty trong gara, trễ vài phút mới lên lầu.

Bước phòng, liền thấy bóng dáng mảnh mai đang ngẩn . Cô mặc áo len cashmere màu nhạt, váy dài xám, đôi bốt ngắn tối màu, dáng vẫn thanh thoát xinh .

Ai mà ngờ, trong bụng cô con của họ.

Anh tiến gần.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, Diệp Thanh Lan đầu, tựa lòng . Chu Biệt Hạc cúi xuống, khẽ nhéo má cô.

Anh dường như thói quen , giờ bất chợt thích nhéo như .

Diệp Thanh Lan hỏi nhỏ: “Ảnh cưới… thể chụp nữa ? Hay là bây giờ tranh thủ chụp nốt?”

“Không thể.” Chu Biệt Hạc trả lời, “Quá tốn sức, cơ thể em chịu .”

Diệp Thanh Lan thoáng thấy một chút buồn man mác.

Chu Biệt Hạc ôm cô bước khỏi phòng: “Váy cưới mua xong , khi em hồi phục, chúng sẽ nước ngoài chụp hình, em cũng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-56-anh-se-luon-ben-em.html.]

…” Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, lo lắng, “Sau khi sinh con em sợ sẽ , còn nữa ?”

“Không , em mãi là nhất.”

dẫn khỏi phòng đồ, xuống sofa trong phòng ngủ.

Chu Biệt Hạc quỳ xuống một gối mặt cô, nâng tay vuốt tóc cô, giọng dịu dàng nhưng trầm : “Thanh Lan, đứa trẻ đến bất ngờ, thật sự là của . Anh em lo lắng, sợ hãi… sẽ luôn bên cạnh em.”

Diệp Thanh Lan , những nếp gấp nhỏ bé trong lòng như vuốt phẳng.

Cô nghiêng ôm lấy , giấu mặt cổ tìm chút cảm giác an .

“Chu Biệt Hạc.”

“Ừm?”

Cô lo lắng hỏi: “Em thật sự sẽ ?”

Chu Biệt Hạc mỉm , cúi nghiêng đầu hôn nhẹ lên dái tai cô: “Không . Anh sẽ nhờ những bác sĩ và chuyên gia chăm sóc nhất bên em, chị Trương chuẩn ba bữa cũng sẽ tham khảo ý kiến chuyên gia dinh dưỡng, em sẽ như .”

“Vậy thì…” Diệp Thanh Lan bỗng thấy lòng yên hơn, nhẹ nhàng ngả về phía , : “Chúng cùng chào đón con nhé.”

Trong đôi mắt cô ánh lên một thứ dịu dàng, rực rỡ nhưng tinh tế, khiến lòng rung động.

Chu Biệt Hạc khẽ nuốt nước bọt, nắm tay cô, để một nụ hôn lên trán cô: “Được.”

Sau ngày đầu đầy xáo trộn, Diệp Thanh Lan từ từ chấp nhận sự thật đang mang thai.

Những lo lắng, phiền muộn, và cả những cảm xúc nhỏ nhoi do hormone t.h.a.i kỳ mang , dần dần tan biến khi cuộc sống trở bình thường.

Công việc vẫn còn, bận rộn giúp con quên những muộn phiền.

Chu Biệt Hạc sắp xếp cho bác Bối đưa đón cô , bởi đây là tài xế theo nhiều năm, tạm thời tiện thuê mới.

Điều phiền lòng duy nhất là cô thể tự do ăn ngoài như , bữa trưa hầu hết đều do dì Trương chuẩn và gửi đến công ty.

Cà phê cũng thể uống tùy ý, đủ.

Những quy định khiến Diệp Thanh Lan cảm giác đang sống một cuộc sống quá… lành mạnh.

Ở công ty hiện ai cô mang thai, cô chỉ với Giang Thư Loan, áp lực công việc giảm hẳn, thì Giang Thư Loan sớm muộn cũng sẽ phát hiện.

Giang Thư Loan đang pha mới của , liền lấy cốc đặt mặt cô: “Sao sớm? Muốn nghỉ phép ?”

Diệp Thanh Lan nếm thử cốc đó: “Vẫn uống một chút mà.”

Giang Thư Loan dò hỏi: “Thật sự uống ?”

“Được.” Cô kìm nén, nhấp hai ngụm nhỏ, về công việc: “Công ty quy định nghỉ t.h.a.i sản 158 ngày, em sẽ nghỉ , tạm thời đừng với ai, em đối xử đặc biệt.”

Giang Thư Loan: “Quy định là quy định, nhưng sẽ tăng thêm hai tháng cho em.”

Diệp Thanh Lan bật : “Sao bỗng dưng rộng lượng , quen.”

Giang Thư Loan liếc cô: “Không với ai thì em cũng cẩn thận với các dự án đang …”

“Em sẽ tiếp tục .” Cô kịp ngắt lời , “Không ảnh hưởng gì , sếp, hiện tại cơ thể em vẫn .”

Giang Thư Loan gật đầu: “Được .”

Anh và Diệp Thanh Lan quen nhiều năm, là đồng sáng lập công ty, cô gặp rắc rối lúc .

Ngày hôm , nhân viên Đế Thính bất ngờ nhận Giang Tổng vốn tiết kiệm bất ngờ trở nên hào phóng: ghế cứng trong phòng gắn thêm đệm mềm, máy lọc nước cũng đổi sang loại cao cấp nhập khẩu.

Còn phía Tương Vân Khinh và Trần Tố thì thể giấu , Tương Vân Tấn khi chuyện ở bệnh viện lập tức báo cho chị gái.

Người lớn tất nhiên vui mừng, đủ thứ lời nhắc nhở và bồi bổ ào đến.

Diệp Thanh Lan dần quen với nhịp sống . Đến thứ sáu, giờ , cô về nhà, đầu óc vẫn nghĩ đến công việc, chuẩn thêm chút việc.

Chỉ cần thức quá khuya, cũng .

Cô ở trong thư phòng hai tiếng, giải quyết xong công việc vướng bận mới thở phào nhẹ nhõm tắm.

Trong phòng tắm, tất cả đồ dùng rửa mặt đổi thành loại chuyên dụng cho phụ nữ mang thai, ngay cả son môi và mỹ phẩm cũng . Sữa tắm tỏa mùi dừa nhàn nhạt. Tắm xong, Diệp Thanh Lan sấy tóc một lúc, bước liền thấy Chu Biệt Hạc về.

Cuối tháng mười một, biệt thự bật hệ thống điều hòa nhiệt độ, khí ấm áp, phảng phất mùi hương dịu dàng, an .

Chu Biệt Hạc trở về, đang tủ đầu giường tháo đồng hồ và cà vạt.

Ngoảnh đầu bắt gặp ánh mắt cô, khẽ cong môi, vẫy tay: “Lan Lan, đây uống thuốc.”

Thứ t.h.u.ố.c là axit folic và vài loại vitamin bổ sung, từ ngày xác nhận t.h.a.i bắt đầu uống đều đặn. Cô thiếu máu, cần bổ sung nhiều dưỡng chất.

Cô bước tới, trong nắp lọ t.h.u.ố.c năm sáu viên đỏ trắng xen kẽ.

Chu Biệt Hạc bưng ly nước ấm.

Diệp Thanh Lan nuốt hết từng viên, nhớ từ nhỏ đến lớn cô từng bệnh nặng, t.h.u.ố.c uống cộng cũng chẳng nhiều bằng tuần .

Chu Biệt Hạc khẽ chạm khóe môi còn đọng nước của cô, bất giác bật .

Trong tiếng ẩn chứa sự khen ngợi “ngoan ngoãn” rõ rệt. Diệp Thanh Lan đặt cốc xuống, gỡ cúc áo tay của : “Có thể đừng coi em như một đứa bé tự lo cho ?”

Chu Biệt Hạc thuận thế cởi áo vest, đầu ngón tay nâng cằm cô, lòng bàn tay ôm lấy vòng eo, phủ lên bụng : “Nơi chẳng một đứa bé ?”

Diệp Thanh Lan ngoài chiếc váy ngủ còn khoác thêm áo choàng dài lông mịn, cơ thể ấm áp nhưng bằng bàn tay . Hàng mi cô khẽ run, ngẩng mắt chạm ánh của , nhịp thở bất giác dừng .

Ánh mắt Chu Biệt Hạc sâu thẳm, cúi đầu hôn xuống, đỡ lấy eo cô, bế lên ghế sofa.

Sức lực nơi tay nhẹ, nhưng nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quít, lùi một chút, khẽ ngửi hương tóc cô, giọng khàn khàn: “Em uống gì ?”

“Không …” Cô thở dồn, “Là kem đ.á.n.h răng mới mua, mùi dừa.”

Thảo nào, hương thơm dịu ngọt.

Chu Biệt Hạc cúi đầu, ánh mắt càng sâu. Không ảo giác , mà trong vòng tay dường như mềm mại hơn .

Anh hôn lên má cô, tìm đến môi, nếm thêm nữa vị hương mới của kem đ.á.n.h răng.

Diệp Thanh Lan khẽ đáp , nhắm mắt, để nhịp tim tăng nhanh. Ngồi trong lòng , ngón tay bất giác chạm cúc áo sơ mi.

Ban đầu chỉ định nếm chút mật thôi, nhưng dần khó dừng , tình ý cuộn trào. Cô tắm xong, mặc áo lót, cách lớp vải khẽ nắn, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng khiến cơ thể cô run rẩy ngứa ngáy.

Bờ vai Diệp Thanh Lan khẽ căng, giọng vương chút ẩm ướt nhắc nhở: “Ba tháng đầu… …”

“Anh .” Chu Biệt Hạc tiến thêm, chỉ ôm chặt cô, hít thở chậm rãi.

Cuối cùng, áp trán hôn nhẹ lên môi cô, khẽ nhéo má: “Anh tắm.”

Loading...