Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 57: Sợi tơ hồng do Nguyệt Lão se
Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:11:42
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Diệp Thanh Lan khô miệng, uống nốt chỗ nước còn , lên giường, tựa gối nghịch điện thoại, đợi .
Cô xem phản hồi trong nhóm công việc, sắp xếp vài vấn đề, thoát trả lời tin nhắn của Trần Tố, rằng vẫn .
Trần Tố phản hồi nhanh: [Khuya đừng điện thoại nữa, nghỉ sớm .]
Cô trả lời một chữ: [Dạ.]
Khi Chu Biệt Hạc tắm xong bước , Diệp Thanh Lan vẫn còn chăm chú màn hình.
Váy ngủ của cô cổ chữ V viền ren, đường xương quai xanh hiện rõ, làn da ánh đèn tường ấm áp, sáng mịn như ngà.
Anh vén chăn lên, ánh mắt thoáng liếc qua màn hình điện thoại, nơi hiển thị khung đối thoại với một cái tên chú thích: Quảng Vũ.
“Đang chuyện gì thế?”
Bóng đổ xuống, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, tiện tay tắt màn hình: “Quảng Vũ hỏi về mấy loại thực phẩm bổ dưỡng cho già, em giới thiệu cho mấy thứ ông nội thường dùng.”
“Quan hệ của hai … lắm ?”
“Dạo ở Quảng Châu, mời em ăn cơm.”
Chu Biệt Hạc thêm, chỉ kéo lòng, nâng cằm mảnh mai của cô, chặn đôi môi.
“Ưm…”
Hương thơm lạnh lùng của đàn ông bao bọc lấy Diệp Thanh Lan, cô gọn trong vòng tay Chu Biệt Hạc, thở hổn hển nhẹ: “Sao lúc nào cũng ghen với Quảng Vũ ?”
Chu Biệt Hạc khẽ rút môi , cô: “Sao lúc nào cũng bám lấy em ?”
Đều là những lúc mặt.
Diệp Thanh Lan đặt tay lên eo , ngẩng đầu trong vòng tay : “Không , chỉ gặp một thôi, là mời em ăn.”
“Ngày nào?”
Cô chần chừ một chút: “Là hôm Tiểu Phường gọi điện cho em.”
Vừa xong, mặt cô Chu Biệt Hạc véo nhẹ.
Anh cúi , ôm cô xuống, nửa nửa nghiêm: “Vậy nên hôm đó em chịu chuyện với , ăn với ?”
“Hôm đó tâm trạng .” Diệp Thanh Lan ôm lấy eo , ngáp một cái: “Nên cũng ăn nhiều.”
Cô quen thói dựa dẫm, tựa . Chu Biệt Hạc kéo chăn lông ngỗng phủ lên vai cô, thấy cô chuyện mà mắt bắt đầu lơ mơ, môi khẽ chạm mí mắt cô: “Tại tâm trạng ?”
Giọng cô nhỏ , như thì thầm vô thức: “Vì nhớ …”
Sáng hôm tỉnh dậy, Diệp Thanh Lan còn nhớ gì khi ngủ.
Hôm nay là thứ bảy, khi ăn sáng xong, cô đến quán thăm Diệp Bỉnh Sơn.
Chu Biệt Hạc công ty, nhờ bác Bối đưa cô tới, tối sẽ tới đón.
Mùa đông đang đến, lá phong cửa quán rụng hết, chỉ còn những cành cây to khỏe thẳng, như những vị thần canh giữ lặng lẽ.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió lạnh lùa qua.
Trong sân, bác Nguyên đang nhặt lá bạch quả, thấy Diệp Thanh Lan tới liền đặt xuống: “Vào , đến mà báo ?”
“Quên mất .” Diệp Thanh Lan : “Ông nội ạ?”
“Trong nhà uống đấy.”
Bác Nguyên cô đầy cảm xúc, cô từ một đứa bé tí xíu lớn lên, gần hai mươi mấy năm trôi qua, cô gái nhỏ giờ .
Khi tin, ông và Diệp Bỉnh Sơn vui mừng tả nổi.
Diệp Bỉnh Sơn cả đời hiên ngang, thứ duy nhất thể buông là cô cháu gái , giờ cuối cùng cũng thể yên tâm.
Bác Nguyên , kéo rèm chắn gió nặng nề, : “Bố con hôm qua, con kiểm tra mang thai, ông nội cũng vui mừng mấy ngày nay, cả ăn uống cũng lên hẳn.”
Dù bên ngoài gió, nhà Diệp Thanh Lan thấy nóng bừng.
Diệp Bỉnh Sơn tuổi cao, sợ lạnh, trong nhà mở sưởi thật ấm. Ông đang bên bàn lật một cuốn sách cổ, dùng ngọc trắng để kẹp giấy, đó là một bài còn dở.
Chữ giấy mạnh mẽ, cốt cách. Chữ của Diệp Thanh Lan là học từ chính tay ông, nhưng vì lực tay đủ, cô thể cảm giác bay bổng như xuyên qua giấy, nét chữ chỉ thanh thoát như tre xanh.
“Ông nội.”
Diệp Bỉnh Sơn gấp sách, cô: “Sao giờ mới tới, ăn cơm ?”
“Ăn sáng , tới đây ăn trưa với ông.” Diệp Thanh Lan tới, tò mò: “Ông đang gì ?”
Trên giấy là vài dòng của Tô Thức trong tác phẩm Giang Thành Tử, bài thơ thương tiếc khuất.
Diệp Thanh Lan dừng bước, hiểu rằng ông đang nhớ tới bà nội.
Kể từ khi bà nội qua đời, sức khỏe Diệp Bỉnh Sơn ngày càng yếu , mấy chục năm sống chung, giờ bạn đời như rạch một trống trong tim ông.
Ông gấp bài , khẽ ho, dịu dàng : “Thanh Lan, ông thứ cho con xem.”
“Gì ?”
Diệp Bỉnh Sơn lấy một hộp gấm từ ngăn kéo.
Mở , bên trong là chiếc khóa dài bằng ngọc trắng.
Chất ngọc trắng như mỡ cừu, tinh khiết, mặt khắc hình Thọ tinh quân với tiểu đồng, hươu nhỏ, dơi và hạc bay giữa mây, mặt khắc những lời cầu phúc may mắn.
Diệp Thanh Lan cũng một chiếc, bà nội tặng từ nhỏ, chất liệu và hoa văn tương tự.
Cô một cái liền , lẽ đây là vật bà để cho đứa con tương lai của .
Quả nhiên, Diệp Bỉnh Sơn : “Hai khối ngọc là một đôi, bà nội con tặng lúc trẻ. Khi con chào đời, bà dùng một khối dây chuyền trường thọ, … khối còn cũng , cũng để dành cho con.”
Diệp Thanh Lan nhận lấy, kìm nổi mà mắt chợt ươn ướt.
Diệp Bỉnh Sơn cô đầy yêu thương, vỗ tay nhẹ: “Lan Lan, ông nội còn sống để thấy con của con , nên chiếc dây chuyền trường thọ , tạm thời giao cho con. Sau …”
“Ông nội!” Diệp Thanh Lan ngắt lời, giọng trách nghẹn ngào: “Đừng mấy lời đó nữa, con chịu , đợi ông trực tiếp đeo cho nó mới !”
“Được, .” Diệp Bỉnh Sơn khẽ, bất lực, “Còn Biệt Hạc, cùng con ?”
“Anh công ty , chiều sẽ tới.”
Diệp Bỉnh Sơn gập hộp , trao cho bác Nguyên, hiệu để ông đặt lên xe của Diệp Thanh Lan. Khi trong thư phòng chỉ còn hai ông cháu, ông xuống, hỏi: “Gần đây, các con xảy mâu thuẫn gì ?”
“…”
Diệp Thanh Lan chần chừ một chút: “Ông… ông ?”
Nhìn sắc mặt cô, Diệp Bỉnh Sơn đoán ngay nhầm, : “Lễ kỷ niệm nhậm chức Chủ tịch , con tới? Truyền thông đưa tin, con nghĩ khác đều mù ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-57-soi-to-hong-do-nguyet-lao-se.html.]
Người lớn tuổi quả thật tinh thông, Diệp Bỉnh Sơn dù ở núi, nhưng tiếp khách, nhận thư nhờ vả nhiều, tin tức tự nhiên nhanh nhạy.
Diệp Thanh Lan chỉ nhấp một ngụm nước lọc.
Cô , chuyện tình cảm đôi lứa ngại đưa bậc trưởng bối.
Diệp Bỉnh Sơn cũng truy cứu sâu, ông khẽ ho một tiếng, giọng trầm và đầy nhắc nhở: “Lan Lan, vợ chồng khó tránh va chạm, chuyện gì cũng nên đặt vị trí , đừng cứng nhắc, giao tiếp với .”
Diệp Thanh Lan gật nhẹ, khẽ đáp: “Con .”
Ông cháu gái, trong lòng xúc động. Cô là đứa cháu giống vợ ông nhất, bề ngoài dịu dàng, thực kiên quyết đến mức ai cũng khó khuyên .
Ông chống gậy, từ từ đến kệ sách phía , lục tìm một lúc, lấy một chiếc túi giấy bọc da cất trong đống sách dày. Đặt mặt Diệp Thanh Lan.
Cô hỏi: “Cái là gì ông?”
Diệp Bỉnh Sơn nhấp một ngụm : “Lan Lan, con tò mò ? Sao ông nội đồng ý để con vội vàng kết hôn với Chu Biệt Hạc?”
Diệp Thanh Lan đúng là thắc mắc, nhưng lớn. Cô luôn nghĩ Diệp Bỉnh Sơn hiểu rõ phẩm chất của Chu Biệt Hạc, nên yên tâm về nhà họ Chu.
“Đó là vì, nó trực tiếp bảo với ông, nếu hôn nhân trục trặc, một nửa tài sản cá nhân của nó sẽ chia cho con.”
Giọng chậm rãi của ông như sấm nổ, khiến Diệp Thanh Lan giật ngẩng đầu: “Sao con chuyện ?”
“Con , vì thỏa thuận hôn nhân của các con chỉ là hình thức, để đảm bảo tài sản riêng. Đây là nó ký riêng với ông.” Diệp Bỉnh Sơn già nua, ngón tay chỉ góc giấy tờ.
Ông vẫn còn nhớ rõ, buổi tối mùa xuân lạnh lẽo .
Ông cũng đang cân nhắc hôn sự cho Diệp Thanh Lan, nhưng mà Trần Tố và Diệp Lăng Phong tiếp xúc, ông ưng ai.
Giới nhà giàu dễ sinh phóng túng, nhà họ Diệp cũng thiếu ăn thiếu mặc, nếu tìm phù hợp, ông thà cháu gái cưới ai, còn hơn lấy đại gần gũi sinh con để yên tâm tuổi già.
Đang do dự, nhà họ Chu tới thăm.
Một trai trẻ thanh lịch, trầm bước , trong khoảnh khắc, Diệp Bỉnh Sơn thấy dáng vẻ của ông nội nhà họ Chu ngày trẻ.
Ông nheo mắt, trong lòng toan tính, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang, hỏi tại kết với nhà họ Diệp.
Lúc đó, Chu Biệt Hạc cúi tách , suy nghĩ giây lát, ngẩng đầu mỉm : “Nếu con , thời trẻ con từng gặp Lan Lan vài , rung động với cô , ông tin ?”
Diệp Bỉnh Sơn tất nhiên gì, tuổi già , còn tin những lời cảm xúc suông như .
Chu Biệt Hạc rằng tình cảm qua lời mơ hồ quá nhẹ, chẳng giá trị gì, giải thích dài dòng, liền đưa lợi ích thực tế, cam kết nếu hôn nhân trục trặc, tất cả tài sản cá nhân của sẽ chia một nửa cho Diệp Thanh Lan.
Đóng dấu, công chứng, thỏa thuận hiệu lực.
Bác Nguyên gõ cửa thông báo rằng xe của Thanh Lan tới chân núi.
Để tránh buổi gặp gỡ đầu tiên quá sổ sàng, Chu Biệt Hạc và Tương Vân Khinh liền từ biệt Diệp Bỉnh Sơn.
Trong đêm xuân, gió nhẹ lướt qua, hai chiếc xe lướt qua bóng cây quế, như sợi tơ đỏ mà Nguyệt Lão vô hình kéo.
Diệp Bỉnh Sơn trong nhà, chăm chú pha một ấm .
Hơi nước bốc lên mờ ảo, khuôn mặt ông trở nên nhạt nhòa.
Hơi nước nóng từ cốc trong tay Diệp Thanh Lan cũng dần tan.
Cô lắng ông kể về những chuyện quá khứ mà cô , đầu óc trống rỗng.
Thân thể Diệp Bỉnh Sơn đủ sức để ông một hết tất cả, nên ông kể chậm rãi. Kết thúc xong, ông cầm chén , uống một ngụm để ấm cổ họng.
Ban đầu, ông định chờ tới lúc qua đời mới trao bản thỏa thuận cho Diệp Thanh Lan.
Là bậc trưởng bối, ai mà mong hôn nhân của thế hệ gặp trắc trở? Tất nhiên chỉ mong họ cả đời hòa thuận, biến cố gì.
nãy, nét mặt cháu gái cúi xuống, kể cho ông , Diệp Bỉnh Sơn chợt nhận cô thực sự gia đình riêng, tình gắn bó sâu sắc.
Trong mối quan hệ , ông - một ông - cũng trở thành ngoài.
“Thanh Lan,” Diệp Bỉnh Sơn dịu dàng, “Bản thỏa thuận , ông trả cho con. Việc giữa con và Chu Biệt Hạc, con tự quyết định .”
Trời dần tối, cuộc họp, Chu Biệt Hạc tận dụng những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đến quán đón cô.
Xe đỗ bên ngoài, hai chiếc đèn lồng treo hiên, mở cửa, trong ánh sáng nhấp nháy thấy Diệp Thanh Lan ở sân.
Cô quanh lò sưởi ngoài trời, lò một bình sữa ấm, hương hạt dẻ nướng thơm phức, ánh lửa nhảy múa chiếu lên khuôn mặt thanh nhã dịu dàng của cô.
Cô quấn tấm choàng, phía là dãy núi trải dài, trong mùa đông trơ trọi và tĩnh lặng.
Đậu Ngọt sợ lạnh, núp trong lòng cô, ríu rít kêu lên.
Thanh Lan thẫn thờ, tay thoăn thoắt chải bộ lông màu sắc của chim vẹt.
Từ sáng tới giờ, cô vẫn miên man nghĩ về lời ông nội Diệp Bỉnh Sơn .
Chu Biệt Hạc bảo cô từng gặp vài .
Anh , từng rung động cô.
là khi nào, cô nhớ.
Chiếc diều năm , là vì ai mà thả?
Những mảnh ký ức rời rạc nối , Diệp Thanh Lan dám vội kết luận, sợ chỉ là tưởng tượng, sợ cuối cùng chỉ là trống rỗng.
Khi đang lo lắng đủ điều, bỗng vai cô nặng trịch, một chiếc áo khoác mang ấm quen thuộc phủ lên .
Cô ngẩng đầu, thấy bờ vai rộng của đàn ông, đỡ lấy ánh trăng kịp lên cao.
“Đang nghĩ gì ?” Chu Biệt Hạc vuốt nhẹ sống mũi cô, “Ngây tới mức đến cũng nhận ?”
“Không nghĩ gì .” Cô kéo tay .
Anh theo lực tay cô xuống cạnh cô, lò sưởi tỏa ấm, nắm tay cô, da ấm áp, chỉ vai và lưng gió núi thổi lạnh.
Anh khép chặt áo khoác hơn.
Cô ngửa mặt , đột nhiên giơ tay .
Với cử chỉ ôm, Chu Biệt Hạc mỉm , đưa tay ôm cô lòng.
Hương ấm áp của hạt dẻ nướng bám cô, cô áp mặt cổ , khẽ hỏi: “Em lo lắng ?”
Chu Biệt Hạc đặt tay lên lưng cô: “Trời lạnh, bên ngoài thì mặc áo khoác .”
“Ừ.”
Anh cúi xuống, nhận giọng cô trầm: “Sao ?”
Diệp Thanh Lan bất chợt ngẩng đầu, hôn lên môi .
Chút nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước, thoảng hương, rúc lòng .
Chu Biệt Hạc còn kịp phản ứng, tim đập hụt nhịp, cúi xuống, thở áp gò má mềm mại cô, : “Lan Lan, em gì với ?”