Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 58: Là vì em

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:11:58
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng trầm thấp của đàn ông khẽ xuyên qua màng tai, mềm mại mà tê dại, len lỏi trái tim đang khẽ rung động của Diệp Thanh Lan.

, nụ hôn bất ngờ dành cho phần đột ngột, vốn dĩ cũng chẳng do suy nghĩ mà thành.

lặng lò sưởi suốt một lúc lâu, cố gắng nhớ xem trong quá khứ khoảnh khắc nào từng gặp Chu Biệt Hạc mà bản nhận .

Càng nghĩ, càng trống rỗng.

Thế nhưng, Diệp Thanh Lan một linh cảm mơ hồ — đó chính là .

Khi mất , nỗi đau nghẹn ngào cách nào kìm nén. Nếu cô, thì đời chuyện trùng hợp đến ?

Chu Biệt Hạc khẽ bóp vành tai cô, nơi nóng hong đến mềm đỏ: “Ừm?”

“Không gì.” Diệp Thanh Lan tựa khuỷu tay , cố vẻ thản nhiên. “Hôn một cái cũng ?”

Chu Biệt Hạc bật khẽ, khóe môi cong lên, ngón tay kẹp nhẹ lấy má cô: “Được chứ. Chỉ là… nên qua ?”

Suốt tuần , từ t.h.u.ố.c bổ đến dinh dưỡng, cô đều dùng đầy đủ. Sắc mặt Diệp Thanh Lan hồng hào hơn nhiều so với khi mới phát hiện mang thai, còn tái nhợt mà ẩn hiện chút hồng nhuận tự nhiên.

Ngày nghỉ, cô chẳng trang điểm gì, chỉ khuôn mặt mộc mạc thanh khiết. Ánh lửa đỏ ấm từ lò sưởi hắt lên cằm cô, khắc họa từng đường nét tinh tế của khuôn mặt .

Không son phấn, càng thêm vẻ dịu dàng, thanh lệ.

Chu Biệt Hạc kìm , khẽ cong ngón tay vuốt ve, nâng lấy gương mặt nghiêng nghiêng của cô, đặt lên đó một nụ hôn trong làn sáng ấm.

Ngay khi bóng phủ xuống, Diệp Thanh Lan khép mắt . Ngọn gió núi vẫn thổi, tia hoàng hôn cuối cùng dần chìm, nhường chỗ cho vầng trăng dâng lên, rải xuống ánh bạc trong trẻo.

Giữa khoảnh khắc giao hòa giữa ngày và đêm, họ trao một nụ hôn nồng nàn và dịu dàng như lửa.

Tim Diệp Thanh Lan đập nhanh, lá bạch quả bên cạnh xào xạc rơi theo gió, mà cô chẳng thấy lạnh.

Khoác chiếc áo khoác của Chu Biệt Hạc, dựa lòng — cơ thể ấm áp, vững chãi, truyền ấm dứt cô.

Khoảnh khắc ôm trong vòng tay, cả gió và tuyết cũng ngừng .

Đôi môi khẽ tách , Chu Biệt Hạc hàng mi cô khẽ run, đôi má ửng hồng như hoa đào, ánh mắt dần trầm xuống, ngón tay khẽ lướt qua môi cô.

Trong lòng bàn tay Diệp Thanh Lan đang nắm một hạt dẻ nướng ấm áp. Khi chạm đến cánh môi cô, cô bất ngờ khẽ c.ắ.n lấy đầu ngón tay , đưa hạt dẻ bóc vỏ lên mặt .

“Cho .”

Trong đôi mắt cô ẩn chứa ý mỏng nhẹ như gió xuân.

Chu Biệt Hạc cúi đầu c.ắ.n lấy, khẽ véo mũi cô một cái.

Hai chẳng lò sưởi bao lâu, thì dì Trương bước gọi bọn họ ăn tối.

Bữa tối bày chiếc bàn tròn mộc mạc, trong nhà già thêm phụ nữ mang thai, nên món nào cũng nấu thanh đạm, thơm ngon.

Dì Trương múc cho Diệp Thanh Lan một bát canh cá, đặt mặt cô càm ràm: “Con xem kìa, gầy thế , m.a.n.g t.h.a.i là hao sức lắm đó. Đứa nhỏ với đều cần dinh dưỡng, ăn nhiều hơn mới sức.”

“Con đang ăn mà.” Diệp Thanh Lan nhận lấy bát canh, nhưng ngửi thấy mùi cá, cơn buồn nôn đột ngột trào lên.

Cô suýt chút nữa đổ bát, may mà Chu Biệt Hạc kịp thời đưa tay đón lấy, một tay đỡ eo cô, giọng trầm lo lắng: “Lan Lan, thế?”

Dì Trương và bác Nguyên cũng hoảng hốt chạy : “Sao tự nhiên nôn thế ? Có chỗ nào khó chịu ?”

Diệp Bỉnh Sơn cũng vội vàng : “Bác Nguyên, mau gọi cho bác sĩ Diêm.”

Bác sĩ Diêm là vẫn thường chăm sóc sức khỏe cho ông.

“Không cần ạ…” Diệp Thanh Lan vội xua tay. Cô chỉ nôn khan vài cái, chứ gì quá nghiêm trọng.

Tựa cánh tay Chu Biệt Hạc, cô uống ngụm nước, cảm giác khó chịu dần dịu xuống: “Chỉ là ngửi thấy mùi canh cá nên buồn nôn, con .”

Chu Biệt Hạc đưa tay lau giọt nước nơi khóe môi cô: “Thật sự chứ?”

“Không .” Cô nở một nụ nhẹ, an lòng .

Dì Trương lúc mới thở phào: “Ba tháng đầu t.h.a.i nghén nghén cũng bình thường thôi. mà canh cá vẫn uống, thì mà bồi bổ ?”

Nghe hai chữ “canh cá”, Diệp Thanh Lan cảm thấy cơn buồn nôn lăn tăn trở .

“Dì Trương,” Chu Biệt Hạc đưa bát canh xa, giọng ôn hòa mà kiên định, “Để cô ăn món khác , cũng bổ như thôi.”

Dì Trương khẽ thở dài.

Khi bát canh cá mang , Diệp Thanh Lan lập tức thấy dễ chịu hơn hẳn. Phản ứng của cơ thể thật khó đoán, thế mà mấy món khác cô ăn ngon lành.

Chu Biệt Hạc cạnh, kiên nhẫn bóc tôm cho cô.

Trong bữa, ông Diệp Bỉnh Sơn khẽ ho vài tiếng.

Tuổi già khiến ông ăn bao nhiêu, chỉ mới ăn nửa cái bánh bao chay thấy no. Ông hai trẻ bằng ánh mắt hiền hòa, ôn tồn : “Trễ thế , đừng về nữa. Ở đây một đêm , trong nhà cái gì cũng .”

Cả hai đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Sau bữa tối, Chu Biệt Hạc cùng Diệp Thanh Lan sân dạo, tiêu cơm.

Con vẹt nhỏ tên Đậu Ngọt trong lồng ríu rít kêu “Thanh Thanh”, cô giơ tay chọc ghẹo nó, ống tay áo khoác rũ xuống, để lộ cổ tay trắng ngần đeo chiếc vòng kim cương lấp lánh.

Đậu Ngọt tò mò mổ viên kim cương sáng lấp lánh .

Diệp Thanh Lan khẽ cong môi, ngẩng đầu Chu Biệt Hạc.

Anh cũng đang cô, cánh tay tự nhiên vòng qua eo, lòng bàn tay nhẹ đặt lên bụng cô.

Cô tưởng đang cảm nhận sự đổi, liền mỉm : “Còn nhỏ lắm, đến hai tháng .”

Ngoài cơn buồn nôn tối nay và đôi lúc mệt, cơ thể cô gần như chẳng gì khác lạ — thỉnh thoảng thậm chí cô còn quên mất rằng đang mang thai.

“Anh .” Chu Biệt Hạc cô, giọng trầm ấm, ngón tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rơi bên má, “Lan Lan, vất vả cho em .”

Giọng nhẹ, mang theo một tia thương xót khiến tim cô khẽ nhói, như ngọn lửa ấm len lòng ngực. Cô xoay , ôm lấy , đôi mắt long lanh ánh nước: “Chu Biệt Hạc.”

“Ừm?”

“Em với … là em thích gọi em là ‘Lan Lan’.”

Ban đầu cô còn thẳng mắt khi , nhưng càng giọng càng nhỏ, đến cuối cùng cụp mi xuống, hàng mi khẽ run.

Cô hiếm khi thổ lộ lòng trực tiếp đến thế.

Ngón tay Chu Biệt Hạc khựng trong thoáng chốc, khẽ nhướng mày, chậm rãi vén mái tóc cô tai, thấp giọng : “Bây giờ thì , Lan Lan.”

Anh cố ý gọi thật chậm, từng tiếng như rót mật tim.

Chu Biệt Hạc thuận miệng hỏi: “Vì ?”

Diệp Thanh Lan lấy từ túi áo khoác một chiếc hộp gấm nhỏ: “Em cho xem cái .”

Dưới ánh đèn lồng vàng mờ nơi hành lang, giữa màn đêm dịu tối, Chu Biệt Hạc thấy bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc trắng — đường nét tinh xảo, sắc ngọc dịu ấm như nước.

Diệp Thanh Lan khẽ mở nắp hộp: “Đây là món quà bà nội em để cho đứa nhỏ của chúng . Bà nó từ sớm, một chiếc cho em, một chiếc cho con… nhưng chẳng kịp thấy chúng em đeo.”

Giọng cô càng càng nhỏ, bên khóe mắt dần ươn ướt.

Chu Biệt Hạc cúi ôm lấy cô, khẽ hôn lên hàng mi ẩm nước: “Bà sẽ thấy mà… bà sẽ ở trời phù hộ cho em và đứa nhỏ.”

“Ừm…” Một tiếng đáp nhỏ khẽ bật từ nơi cổ họng, Diệp Thanh Lan vốn định chuyện nghiêm túc với , nhưng càng càng thấy lòng nghẹn , mũi cay xè, nước mắt cứ trực trào.

“Chu Biệt Hạc.” Cô tựa đầu lên vai , giọng chậm rãi, run run, “Người thích gọi em là ‘Lan Lan’ nhất, thật là bà nội. Hồi nhỏ em thường ở cùng bà… nhưng bây giờ, em gần như còn nhớ rõ gương mặt bà nữa. Trong đầu em, hình dáng của bà cứ mờ dần .”

“Chu Biệt Hạc, … bà nội em và ông nội mất cùng một năm. Khi tin cáo phó, em đau lòng suốt một thời gian dài, giường mà dứt .”

“Chu Biệt Hạc…” Giọng cô khựng , chẳng nên lời.

Cánh tay Chu Biệt Hạc siết chặt hơn, giọng khàn khàn: “Anh .”

Anh . Chính vì từng nếm trải nỗi đau mất , mới hiểu, mới che chở, an ủi cô bằng tất cả dịu dàng .

Năm , trong tang lễ, nhà họ Diệp ai đến, chỉ phái mang đến một món quà nhỏ. Tương Vân Khinh nhận lấy, sang thở dài: “Không thể bà nội Diệp thế nào… qua mùa hè năm nay .”

Rốt cuộc, bà cũng qua .

Trước lễ nghiệp năm đó, Chu Biệt Hạc cùng Hàn Trạch dạo trong sân trường giữa đêm khuya. Hàn Trạch hỏi đang nghĩ gì.

Anh dừng bước sân vận động, nhớ đến cô gái từng khiến lòng khẽ gợn sóng.

Cô cũng đang gánh cùng một nỗi đau như .

Không khi , cô ?

Khi đó chẳng danh phận gì để đến bên cô, an ủi cô dù chỉ một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-58-la-vi-em.html.]

Anh sắp nước ngoài, còn cô thì mới bắt đầu những năm tháng đại học. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, lẽ chẳng thể đến .

Anh chọn giấu kín đoạn duyên phận kịp bắt đầu , chẳng ngờ rằng, nỗi nhớ dành cho cô sâu hơn tưởng.

Nghe hai chữ “Anh ”, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu lên.

Chu Biệt Hạc sẽ bao giờ dối cô.

Cô khẽ hít mũi, giọng nhẹ như gió thoảng: “Hồi đó, hội sinh viên trường đại học Lăng tổ chức lễ hội thả diều cho sinh viên sắp nghiệp. Em chọn một con diều hình chim hạc để cầu phúc cho bà… Em vẫn luôn cảm ơn nghĩ hoạt động .”

Gió đêm khẽ lướt qua, gian lặng vài giây.

Chu Biệt Hạc lau giọt lệ còn đọng ở khóe mắt cô, khẽ : “Em thích là .”

Anh vốn chẳng mong gì hơn. Chỉ cần điều gì đó thể thật sự an ủi cô, với là đủ.

Diệp Thanh Lan ngơ ngẩn : “Thật sự là vì em …”

Trên gương mặt cô lẫn lộn giữa kinh ngạc và xúc động, cả sự xao xuyến, ngưỡng mộ. Chu Biệt Hạc cô quá rối bời, liền dịu giọng đáp: “Là vì em. Anh yêu em từ cái đầu tiên, lâu .”

Lời dứt, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống từ khóe mắt cô.

Thì là cô… thật sự là cô. Người mà cô từng nghĩ là “ánh trăng sáng” trong lòng — hóa chính là bản .

“Sao… em ?” Chu Biệt Hạc cúi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

“Vì sớm với em?”

Anh kẹp nhẹ lấy gương mặt ướt nước của cô, giọng khẽ mà ấm: “Nếu sớm, chẳng khác nào lấy tình cảm ép em cưới . Thanh Lan, chuyện đó là quá khứ .”

Phải, là chuyện qua thật lâu

chính vì chuyện , cô mới day dứt yên, mới vì một phút xúc động mà lời ly hôn.

Diệp Thanh Lan ngước lên, khẽ nắm lấy ngón tay : “Em xin …”

Lời xin của cô thốt thật đột ngột. Ngón tay của Chu Biệt Hạc vẫn đang những ngón tay thon nhỏ, trắng trẻo của cô móc lấy. Anh vẻ mặt chút do dự của Diệp Thanh Lan, giữa hai hàng mày khẽ động, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, xác nhận: “Em giận là vì chuyện đó ?”

“…”

Anh khẽ bật : “Là Hàn Trạch với em ?”

Diệp Thanh Lan mím môi: “Là em hiểu lầm thôi… xin .”

Vì sự suy đoán hồ đồ của mà đôi tai cô ửng đỏ. Cô kéo tay , nhắc nữa: “Chúng về thôi, lạnh .”

Vừa bước đến hành lang, kịp đặt chân lên bậc thang thì bỗng nhiên cô nhẹ bẫng — Chu Biệt Hạc bế cô lên.

Anh ôm cô lên lầu, chỉ trong chốc lát đoán đầu đuôi câu chuyện: “Là Lâm Thư với em, đúng ? Cô chỉ chuyện năm đó, chứ trong chuyện chính là em, ?”

Diệp Thanh Lan nắm chặt lấy vạt áo : “Là của em… liên quan gì đến cô .”

Chu Biệt Hạc khẽ nhếch môi, liếc cô một cái, đẩy cửa phòng , đặt cô xuống giường — cúi hôn lên môi cô.

Cô còn kịp phản ứng, chiếc áo khoác ngoài trượt xuống, để lộ chiếc váy len màu lam khói ôm dáng, phần dây rút tạo thành hở hình giọt nước.

ngẩn , nụ hôn nồng nàn của đàn ông cho thở dốc, bàn tay khẽ đẩy vai : “Chu Biệt Hạc…”

Anh chống một tay bên cô, trán kề trán, khẽ : “Lan Lan, còn tưởng em gặp Đoạn Thường hối hận vì lấy .”

Anh thể điềm tĩnh đối mặt với chuyện, duy chỉ với tình cảm dành cho cô, luôn đ.á.n.h mất lý trí.

Vai Diệp Thanh Lan khẽ run: “Sao thể chứ…”

Chu Biệt Hạc hôn xuống, giữ chặt hai tay cô đưa lên quá đầu, những ngón tay dài khẽ kéo sợi dây n.g.ự.c cô .

Khe hở hình giọt nước mở , để lộ làn da trắng mịn và xương quai xanh tinh tế.

Đôi môi chạm nhẹ, kiềm chế thiêu đốt.

Diệp Thanh Lan c.ắ.n môi, thở rối loạn.

Trong thở nóng bỏng và mồ hôi ướt đẫm, Chu Biệt Hạc khẽ c.ắ.n lấy vành tai cô, giọng khàn khàn: “Sau , nếu chuyện vui… hãy với , ?”

Cô khe khẽ đáp: “Ừm…”

Anh áp sát bên tai, khẽ , mang theo ham , chút dịu dàng thương xót, khẽ hôn lên vành tai cô.

--

Hai lượt rửa mặt.

Diệp Thanh Lan là . Khi cô bước , Chu Biệt Hạc đang vắt chân ghế sô-pha, mặc bộ đồ ở nhà màu đen sẫm, phong thái lười biếng nhưng sang trọng, tay cầm quyển sách gối, lật xem một cách thản nhiên.

Bên cạnh là một đĩa trái cây và ly sữa.

Đêm đông tĩnh lặng, căn phòng ấm áp, lật từng trang chậm, ánh mắt mang theo ý nhàn nhạt.

Diệp Thanh Lan cứ tưởng đang xem tài liệu công việc. Quả thật, Chu Biệt Hạc là sinh để kẻ nắm quyền — khí chất uy nghiêm khiến khác chỉ thuận theo.

Cho đến khi cô bước gần, định lấy ly sữa, thoáng liếc qua thì tay run lên, suýt đổ.

Chu Biệt Hạc đưa tay giữ chặt ly: “Cẩn thận.”

Cô đặt ly xuống, vội vàng đưa tay giật lấy quyển sách: “Trả em…”

Anh giơ tay cao, thuận thế ôm cô lòng, giọng trêu chọc: “Cẩn thận một chút.”

“Anh đưa đây !”

Thì , thứ xem là album ảnh thời tiểu học của cô.

Hồi nhỏ, cô hiếu động và tò mò, thường nghịch máy ảnh của bác Nguyên, để ít bức hình mà giờ nghĩ chỉ chui xuống đất.

Chu Biệt Hạc thong thả : “Bác Nguyên mang tới, là dọn nhà tìm thấy, nhờ mang về.”

Anh đặt tay chặn cô , mở album . Bức ảnh hiện đúng là tấm cô còn nhớ rõ — hôm đó trời mưa, cô vấp ngã, cả lấm lem bùn đất.

Một cô bé bảy, tám tuổi trắng trẻo, xinh xắn như búp bê, thụp giếng nước, trông buồn tội nghiệp.

Diệp Thanh Lan nỡ .

Thế mà Chu Biệt Hạc thong thả hỏi: “Chuyện gì thế ?”

Cô nghiêm mặt đáp: “Vấp ngã.”

Ngón tay dài của lật sang một trang khác: “Bức thì ? Khi đó đang răng ?”

Diệp Thanh Lan khẽ “ừm” một tiếng.

ngờ bác Nguyên giữ nhiều ảnh thời thơ ấu của đến .

Những tấm ảnh chụp nghệ thuật xinh , chỉnh chu thì đều Trần Tố cất giữ — còn chỗ của Diệp Bỉnh Sơn, phần lớn là ảnh cô lúc còn bé con, lấm lem, ngây ngô.

Chu Biệt Hạc lật từng trang, như đang thấy cô bé năm xưa dần dần lớn lên thành thiếu nữ.

Diệp Thanh Lan tựa lòng , ép cùng những ký ức .

Chất lượng ảnh dần rõ hơn. Có cô lúc răng, lúc mới tiểu học, lúc học ngoại khóa, cả khi sinh nhật thổi nến.

Lật đến cuối, hiện một bức ảnh chụp trong lễ trưởng thành.

Cô khi mặc sườn xám màu trúc nhạt, khung cửa sổ sát đất của phòng tiệc, mái tóc dài búi nửa, cài một chiếc trâm tua rua, dung mạo thanh lạnh mà động lòng.

Cô đang cúi đầu ngắm hoa, trong ánh mắt vẫn còn phảng phất nét ngây ngô của tuổi thiếu nữ.

Diệp Thanh Lan còn nhớ rõ, hôm đó chính Trần Tố là giúp cô trang điểm, chọn váy.

Tự chính trong ảnh — cảm giác thật kỳ lạ. Cuối cùng cô chịu nổi nữa, đưa tay “bốp” một tiếng khép album : “Đừng xem nữa, Chu Biệt Hạc.”

Anh ngước mắt lên, ánh sâu, khóe môi khẽ cong.

Ngón tay khẽ vuốt gương mặt cô — khuôn mặt giờ đây còn xinh hơn cả năm đó.

Anh khẽ nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Diệp Thanh Lan nghiêng đầu, khẽ đáp , nhân lúc để ý, nhanh tay rút album khỏi tay , giấu lưng.

Chu Biệt Hạc đặt tay lên eo cô, giữ chặt album.

Cô ngẩng đầu , hôn nữa, mà bắt đầu giằng co với vì cuốn album .

Anh bật khẽ, cuối cùng một tay vòng ngang, ôm giữ luôn cả album trong ngực.

Anh ghé sát bên tai cô, giọng khàn khàn mà mang ý : “Bao giờ em mặc sườn xám nữa cho xem đây?”

Loading...