Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 61: Anh muốn em an toàn
Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:12:47
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8 giờ sáng, bác sĩ Diêm đến kiểm tra sức khỏe cho Diệp Bỉnh Sơn.
Diệp Lăng Phong và Trần Tố tối qua về nhà, sáng sớm chạy đến bệnh viện, bác sĩ Diêm ông nội tạm thời gì nguy hiểm, cả nhà đều thở phào.
Chỉ là vẫn cần nghỉ ngơi thêm vài ngày ở viện, theo dõi tình hình.
Bác Nguyên chăm sóc Diệp Bỉnh Sơn, Diệp Thanh Lan Chu Biệt Hạc dẫn xuống lầu.
Bữa sáng do chị Trương mang đến, hai ở bàn sát cửa sổ trong căng tin bệnh viện. Diệp Thanh Lan cúi đầu uống cháo, lọn tóc rơi xuống má bàn tay dài của Chu Biệt Hạc vuốt tai, đồng thời : “Anh đến công ty một chút, bác Bối ở lầu, nhờ ông đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé.”
Diệp Thanh Lan c.ắ.n một hạt bắp mềm ngọt, ngẩng lên: “Em ở bệnh viện để cùng ông nội.”
Cô chỉ kịp chải sơ tóc, sắc trời đông u ám phản chiếu khuôn mặt trong trẻo, tóc rối.
Chu Biệt Hạc cô.
Đôi mắt Diệp Thanh Lan kiên định.
Hai vài giây, Chu Biệt Hạc đặt lòng bàn tay lên má cô: “Tối về nhà nghỉ, ?”
Diệp Thanh Lan hiểu đây là nhượng bộ lớn nhất thể .
“Được.” Cô đưa tay, phủ lên mu bàn tay : “Anh yên tâm, em sẽ chú ý sức khỏe.”
Chu Biệt Hạc cong ngón tay, vuốt nhẹ khuôn mặt cô.
Một tuần , cuộc sống của Diệp Thanh Lan xoay quanh công ty - bệnh viện - Lục Khê.
Cô lo lắng cho sức khỏe Diệp Bỉnh Sơn, mỗi ngày giờ đều ghé bệnh viện, xem kết quả kiểm tra, cùng ông ăn cơm, trò chuyện.
Chu Biệt Hạc thường đến lúc 8 giờ tối, ở cùng cô đến 10 giờ, đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Có vài bận, thể đến, chỉ nhờ bác Bối đưa cô về.
Diệp Thanh Lan định đợi , nhưng cô quá mệt, thường lơ mơ ngủ lúc 11 giờ, nửa đêm tỉnh dậy thấy ôm lòng.
Cô Chu Biệt Hạc về lúc mấy giờ.
Gần cuối năm, công việc của tập đoàn nhiều chuyện vặt, dù bận rộn, Chu Biệt Hạc vẫn nhớ đến Diệp Bỉnh Sơn. Ngày ông xuất viện, cùng cô đến viện.
Mọi thủ tục bác Nguyên lo xong, ông nội phục hồi tinh thần, bác Nguyên vui vẻ dìu ông: “Được , chúng về nhà.”
Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc cùng một chiếc xe.
Anh đưa họ đến cửa quán, cô bước xuống xe định , chậm , bên xe nhận điện thoại.
Giọng xử lý công việc vẫn bình tĩnh, chỉ vài câu ngắn gọn: “ sẽ đến trong nửa giờ nữa, để Lâm Thư dẫn phòng họp , ừ, chuyển điện thoại cho cô .”
Diệp Thanh Lan bước chậm , sang .
Cô đợi xong việc mới hỏi: “Hôm nay là thứ bảy, vẫn đến công ty ?”
Chu Biệt Hạc chỉnh khăn cho cô, che cô khỏi gió: “Gần Tết sẽ bận, tối về sớm để cùng em ăn cơm.”
Anh cúi cô, giọng dịu dàng. Diệp Thanh Lan thấy trong mắt ánh đỏ nhẹ của các mạch máu, nhưng thể níu , chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Chu Biệt Hạc hôn lên đầu mũi cô, lên xe rời .
Diệp Thanh Lan cửa quán, Maybach biến mất trong tầm mắt.
Cô chạm tay lên má còn lưu ấm của Chu Biệt Hạc, bước trong. Trong tuần ông nội ốm, cô gần như quan tâm nhiều đến Chu Biệt Hạc, ngược , mỗi tối đều mang t.h.u.ố.c bổ và axit folic đến bệnh viện cho cô.
Dù thể về, thì chị Trương vẫn nhắc cô ăn uống đầy đủ.
Bởi rằng sẽ lo liệu thứ, nên cô mới yên tâm chạy chăm sóc Diệp Bỉnh Sơn.
Diệp Thanh Lan bước qua cửa, đầu óc vẫn lơ đãng.
“Lan Lan.” Dì Trương kéo rèm bếp , gọi cô: “Dì chuẩn bữa trưa, qua xem món nào con ăn .”
“Dạ.”
Cô thu hồi suy nghĩ, bước bếp. Trên bồn rửa là đủ các món mà dì Trương chuẩn . Dì Trương rửa tay : “Ông cụ xuất viện , dì nấu một nồi gà ác hầm cho hai ông cháu bồi bổ. Đây là gà mới g.i.ế.c, còn cả cá vàng cũng tươi…”
Nói chuyện rôm rả, dì Trương bỗng vỗ tay: “Trời! Nhìn dì xem, quên mất , con thấy cá là nôn mà. Hôm nay cá nữa nhé.”
“Không , dì Trương, con ăn .”
Diệp Thanh Lan cũng tại , sáng nay còn nghén dữ dội, giờ thì tự nhiên hết hẳn. Nhìn mâm cơm đầy đủ, cô thấy thật yên .
“Thật ?” Dì Trương vui mừng: “Vậy , dì sẽ nấu thêm chút bánh năm mới cho con.”
Dì Trương tất bật chuẩn .
Diệp Thanh Lan định rời bếp, đến cửa, bỗng nảy một ý, cô , do dự hỏi dì Trương: “Dì thể nấu thêm một phần cơm trưa ?”
“Sao , ai đến ?”
“Con mang cho Chu Biệt Hạc.”
Cô thấp giọng , dì Trương liếc mắt : “Được, dì lấy hộp giữ nhiệt. Con ăn xong ở nhà mang , mang sang để hai cùng ăn?”
Diệp Thanh Lan suy nghĩ một chút: “Mang sang để cùng ăn.”
Bao ngày qua, họ hai từng ăn một bữa cơm t.ử tế, cô tất bật chăm Diệp Bỉnh Sơn, gần như bỏ quên Chu Biệt Hạc.
Ngày đầu Diệp Bỉnh Sơn nhập viện, cô ngủ một chút sofa, còn Chu Biệt Hạc thức trắng cả đêm.
Giờ nghỉ trưa tại tập đoàn Quân Hòa bắt đầu từ 12 giờ, cô đến sớm hơn hai mươi phút.
Cô định xuống xe , ngờ bác Bối hạ cửa kính, đưa thẻ cho bảo vệ, bảo vệ liền nhã nhặn mở đường cho cô.
Bác Bối lái xe đến chỗ đậu cố định của Chu Biệt Hạc.
Diệp Thanh Lan xuống xe, gọi điện cho Chu Biệt Hạc nhưng bắt máy. Cô đổi gọi cho Trình Phụng.
Trình Phụng nhanh chóng bước từ thang máy, thấy cô, ngạc nhiên, vội vàng đưa tay nhận bình giữ nhiệt: “Sao cô chủ đến đây?”
Trình Phụng luôn tỉ mỉ bên Chu Biệt Hạc, giờ thấy cô, hiếm khi thấy luống cuống, nên đỡ cô , cô đành : “Thư ký Trình, liệt , đừng quá căng thẳng.”
Cậu bấm nút thang máy, vẫn căng thẳng: “Bên trong trơn trượt, cô cẩn thận.”
Diệp Thanh Lan bước , thang máy từ từ lên tầng.
Trình Phụng để ý tầng, chủ động với cô: “Thưa cô chủ, sếp vẫn đang họp, cô thể đợi một chút.”
Diệp Thanh Lan hỏi: “Dạo bận lắm ? Cuối tuần cũng tăng ca?”
“Gần đây vài vụ mua bán, thêm kiểm toán cuối năm, đều tăng ca.”
“Vất vả .”
Chỉ vài câu chuyện phiếm, thang máy “ting” mở .
Trình Phụng dùng tay che, : “Xin mời cô.”
Khi Đỗ Tiểu ôm hồ sơ bước vội từ phòng họp, thấy Diệp Thanh Lan, suýt nghĩ hoa mắt.
Cô lâu gặp Diệp Thanh Lan, chỉ mấy hôm Chu Biệt Hạc bảo tìm chuyên gia dinh dưỡng mới cô đang mang thai.
Sếp ngoài ba mươi, cuối cùng cũng chuẩn con.
Tính vài tháng , Đỗ Tiểu phụ nữ mặc áo len và váy chữ A xa xa, dáng quý phái, gầy nhẹ, nếu , chẳng ai đoán .
Đỗ Tiểu thầm cảm khái.
Diệp Thanh Lan bước phòng việc của Chu Biệt Hạc.
Lần thứ hai đến, dù là Chủ tịch, nơi cũng khác nhiều, gì quá đắt đỏ.
Trong tủ kính, đặt bộ ấm chén mà cô tặng .
Diệp Thanh Lan dùng móng tay gõ nhẹ qua lớp kính, đúng vị trí thuận tay nhất, chắc hẳn là chỗ thường dùng.
Trên kính, bóng cô khẽ mỉm .
Cô vòng quanh văn phòng, Đỗ Tiểu gõ cửa mang đến một cốc sữa ấm.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Lan nhẹ giọng .
“Không gì ạ.”
Đỗ Tiểu , cô đặt túi lên sofa, nhà vệ sinh rửa tay, chỉnh tóc.
Nhìn gương, môi khô, cô mở nắp son trong suốt, thoa một lớp mỏng.
Chu Biệt Hạc vẫn họp xong.
Cô lên ghế da thật của , thiết kế rộng rãi ôm theo đường cong lưng, dựa một lúc thấy còn thoải mái hơn ghế .
Điện thoại rung, khách hàng gửi phản hồi dữ liệu dự án mới, cô thẳng, lấy một tờ A4 từ máy in, vặn nắp bút máy của Chu Biệt Hạc, phân tích dữ liệu truyền thông.
Cô tập trung, gần như chìm trạng thái tư duy sâu.
Cho đến khi bàn tay dài của đặt lên một góc giấy, Diệp Thanh Lan mới giật .
Chu Biệt Hạc dựa bàn, mắt lướt qua dày đặc các con , cô ghế.
Cô đặt bút xuống: “Anh họp xong ?”
“Em đến từ lúc nào ?”
“Khoảng hai mươi phút .” Cô chỉ về hướng bàn : “Dì Trương giúp nấu cơm trưa, mang đến cho một chút.”
Môi khẽ mở, ánh sáng bóng nhẹ chiếu lên, Chu Biệt Hạc chống tay bàn, cúi , véo má cô: “Vậy em ăn ?”
“Chưa, đến ăn cùng .”
Anh kéo cô lên, cơ thể kịp di chuyển, Diệp Thanh Lan theo lực ôm lấy .
Cô hạ mi mắt, đưa môi gần , mùi mật ong ấm lan tỏa, Chu Biệt Hạc ôm lấy hình mảnh mai, tay vòng qua gáy cô, đáp nụ hôn.
Anh trong phòng họp, các hồ sơ tài chính dày đặc, cả buổi sáng một nhóm tranh luận, thần kinh mệt mỏi cuối cùng cũng thả lỏng.
Diệp Thanh Lan hít thở nhẹ, nụ hôn khó rời, một lúc mới lùi , cô dựa lên vai , điều hòa nhịp thở.
“Chu Biệt Hạc.”
“Ừ?”
Cô nhẹ giọng: “Cảm ơn giúp em chăm sóc ông nội suốt thời gian qua.”
Anh , hóa là vì chuyện mà chủ động như . Anh hôn nhẹ lên dái tai cô, giọng khàn: “Người của em chính là của , cảm ơn nữa nhé.”
Cô vòng tay ôm eo , tim ấm lên.
Chu Biệt Hạc cúi xuống hôn cô nữa.
Khi hai rời văn phòng đến khu nghỉ ngơi ăn trưa, lớp son mỏng môi Diệp Thanh Lan biến mất.
Ăn xong, Đỗ Tiểu nhắc: “Chủ tịch, chúng thể xuất phát ạ.”
Cô Chu Biệt Hạc: “Anh ?”
“Đi thị sát một khách sạn mới.” Chu Biệt Hạc vốn định đưa cô về, nhưng đột ngột đổi ý: “Chiều rảnh , cùng ?”
Vì tò mò, Diệp Thanh Lan gật đầu.
Ngoài cô, còn vài Tổng Giám đốc và nhân viên các bộ phận liên quan, cả đoàn hơn mười , về khu nghỉ dưỡng ngoại ô thành phố.
Khách sạn mới xây giữa khu cảnh quan yên tĩnh.
Mùa đông cây cối trụi lá, khi xuân đến khách sạn khai trương, hẳn sẽ vô cùng thư thái.
Diệp Thanh Lan cùng Chu Biệt Hạc bước sảnh khách sạn.
Chỉ một quản lý khách sạn mặc đồng phục đón, bên cạnh vài robot thông minh.
Quản lý cúi chào: “Chủ tịch.”
Cô mới nhận bộ sảnh nhân viên phục vụ, ở các góc đặt đầy trí tuệ nhân tạo.
Cô sân trong, thấy vài nhân viên đang dọn dẹp vệ sinh, quầy bar cũng lau máy móc và ly tách.
Cô tò mò theo phía , qua những lời giải thích ngắn ngủi của quản lý, mới rằng bếp và đội dọn dẹp đều là những khiếm thính bẩm sinh, còn dịch vụ phòng thực hiện bởi robot.
“Vạn Ẩn, lặng lẽ lắng những góc khuất của xã hội, cuộc sống của những xã hội bỏ xa.”
Khách sạn nhiều tầng phòng, Diệp Thanh Lan ghé xem hai phòng, nhưng tiếp tục lên mà tới quầy bar nghỉ ngơi.
Nữ nhân viên quầy bar mang cho cô một cốc nước, nụ trong sáng.
Cô vuốt điện thoại vài cái, trầm tư suy nghĩ.
Một giờ , Chu Biệt Hạc xuống tìm cô.
Diệp Thanh Lan con suối nhỏ trong sân, tiếng bước chân, trong màn sương mỏng.
Chu Biệt Hạc bước chậm . “Đợi lâu ?”
“Không.” Lạc Thanh Lan tắt điện thoại, : “Em đang nghĩ, khách sạn sử dụng trí tuệ nhân tạo kết hợp nhân viên khuyết tật, liệu tỷ lệ lấp đầy phòng thấp .”
Chu Biệt Hạc nắm tay cô, ngược trong: “Sẽ thấp thật, nên giá cả của chúng cũng hạ hơn thị trường một chút.”
“Vậy thu hồi vốn , năm năm mười năm?”
Anh , câu hỏi ngây thơ của cô, điềm nhiên : “Lan Lan, doanh nghiệp dự án nào cũng vì lợi nhuận.”
Cô dừng bước, ngẩng đầu . “Quảng cáo của Vạn Ẩn, em thể ?”
Cuối cùng cô cũng mở lời, vòng vo một hồi mới .
Chu Biệt Hạc cũng dừng , đáp: “Có thể giao cho Đế Thính, thể giao cho em, để Giang Thư Loan cử khác phụ trách.”
Lời dứt khoát, cho cô bất cứ cơ hội nào để mặc cả.
Diệp Thanh Lan hiểu lý do, dự án chắc chắn là trọng điểm cấp S, cô thức khuya trực tiếp ở hiện trường.
Cô đặt tay lên ống tay áo chỉnh tề của , lướt nhẹ hàng cúc đen trang nhã.
Chu Biệt Hạc cô, ánh mắt trầm xuống khi thấy cô ngoan ngoãn nũng nịu, đầu tiên cô chủ động xin điều gì.
Anh nắm tay cô, đầu ngón tay lạnh nhẹ chạm , Diệp Thanh Lan bước tới, ôm lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-61-anh-muon-em-an-toan.html.]
“Chu Biệt Hạc…” Cô để tin, đành nghiêm túc: “Sẽ vấn đề gì , em sẽ bảo vệ cho con của chúng .”
Chu Biệt Hạc cô.
Hai ánh mắt giao , cô nhẹ chớp mắt một cái.
Anh véo mũi cô: “Anh lo cho con, lo cho em. Cơ thể em bây giờ yếu hơn bình thường, thể chịu bất cứ xáo trộn nào.”
Diệp Thanh Lan ngẩng mặt, đổi lời: “Em sẽ chăm sóc cho chính .”
Cô nài nỉ ba ngày, cuối cùng Chu Biệt Hạc mới nhượng bộ.
Dự án quảng cáo của Vạn Ẩn giao cho Đế Thính, Chu Biệt Hạc đặt hai yêu cầu: thức khuya, tham gia phim.
Diệp Thanh Lan đồng ý.
Nhờ quan hệ của Mạnh Khắc, cô mời một đạo diễn chuyên phim thiện nguyện, hai cùng thiết kế storyboard, nhân viên từ Quân Hòa dễ hợp tác, việc chủ yếu dựa theo ý kiến của cô.
Hai tuần Tết Nguyên Đán, khi công tác chuẩn xong, việc phim chính thức bắt đầu.
Ba tháng đầu, sức khỏe Diệp Thanh Lan dần lên, kiểm tra cho thấy thứ đều .
Chiều thứ tư, Chu Biệt Hạc bận sắp xếp công việc, sớm đến công ty đón cô.
Xe đỗ tòa nhà Hằng Á, gọi cho cô, chuông reo vài chục giây nhưng ai .
Chu Biệt Hạc vốn thúc giục, tiếp tục gọi, một lúc ở quán cà phê tòa nhà.
Chẳng bao lâu, Giang Thư Loan tan ngang, ánh mắt vô tình liếc quán cà phê, thấy đàn ông khí chất trọng, chân bước khựng .
“Chu Tổng.” Anh tiến đến, chào hỏi.
Chu Biệt Hạc ngẩng mắt, liếc thời gian điện thoại, hỏi: “Giám đốc Giang, Thanh Lan tan ?”
Giang Thư Loan sửng sốt: “Anh tới đón Thanh Lan tan ? hôm nay cô dự án với Vạn Ẩn, ?”
Chu Biệt Hạc khoanh chân, tay đặt đầu gối, nhíu mày.
“Không .” Giọng vẫn êm dịu. “Cảm ơn Giám đốc thông báo.”
Trong sắc chiều đông, đàn ông mặc vest áo khoác, dáng vẻ thanh cao rời tòa nhà, bước Mercedez-Maybach, hướng về khu nghỉ dưỡng ngoại ô.
Khách sạn Vạn Ẩn.
Diệp Thanh Lan cùng đạo diễn màn hình, đang chờ khoảnh khắc ánh hoàng hôn chiếu rực lên núi giả và con suối nhỏ.
Cả buổi chiều cô bận rộn, điện thoại chẳng vất ở góc nào của trường .
Hai tập trung màn hình, quan sát ánh sáng ấm, máy di chuyển theo quỹ đạo định sẵn, từng chút từng chút bắt khung hình nhất.
“Chốt khung thôi.” Diệp Thanh Lan quyết định.
Đạo diễn đồng ý, hô “cắt”, kết thúc buổi hôm nay.
Đạo cụ thu dọn, đạo diễn mở chai nước đưa cho cô: “Cô Diệp ngày mai vẫn tới chứ?”
Cả buổi chiều gần như uống nước, cô nhấp môi, ẩm cổ họng, vội trả lời.
Ban đầu khi hứa với Chu Biệt Hạc, cô trái ý , thật sự định tới.
quá trình phát sinh nhiều vấn đề, phân cảnh storyboard do cô và đạo diễn vẽ, nhiều cảnh quan trọng cô xác nhận.
Hôm nay chút sự cố, nên cô mới tới.
“Có lẽ sẽ đến.” Diệp Thanh Lan , cảm thấy cơ thể .
Mùa đông, cô mặc áo len rộng và váy chữ A dài, cả đoàn ai phát hiện cô đang mang thai.
Khi đạo cụ đang bê thùng, bỗng vang lên tiếng: “Cô Diệp, đây điện thoại của cô ?”
Cô đặt nước xuống, tới, thấy nhân viên đạo cụ tìm đúng là điện thoại của , mỉm : “Cảm ơn .”
“Không gì ạ.”
Mở điện thoại , thấy một cuộc gọi nhỡ của Chu Biệt Hạc.
Nhìn thời gian gọi, tim Diệp Thanh Lan chùng , bước vài bước định gọi .
Ngón tay chạm màn hình, phía nhân viên đạo cụ đột nhiên hét: “Cô Diệp! Cẩn thận!”
Cô , thấy đống sách thùng ôm nghiêng, suýt đổ trúng .
Trong tích tắc, cánh tay cô kéo , bước chênh vênh va n.g.ự.c ấm của một đàn ông.
Đống sách rơi lộn xộn, đập xuống ngay chỗ cô .
“Chu Biệt Hạc…”
Cô sợ vui, ngẩng lên đàn ông cao lớn mặt: “Sao tới đây?”
Chu Biệt Hạc nâng cô vững, từ đầu tới chân cô một lượt.
Áo len xám và váy dài, che khéo vóc dáng, vai tay mảnh mai, tóc buông lỏng cột thấp phía .
Ai cũng khó đoán .
Cậu đạo cụ vội đặt thùng xuống nhặt sách: “Xin cô Diệp, suýt chút nữa trúng cô.”
Diệp Thanh Lan an ủi: “Không .”
Cô lấy áo khoác và túi, lên xe Chu Biệt Hạc.
Người lái là Trình Phụng, gật đầu chào cô tự hạ tấm chắn.
Trời tối hẳn, xe rời khỏi khu nghỉ dưỡng yên tĩnh, Diệp Thanh Lan điện thoại thấy tin nhắn Giang Thư Loan gửi nửa tiếng : [Anh gặp Chu ở tòa nhà, đến đón em.]
[Anh em đang , báo cho .]
“…”
Diệp Thanh Lan tắt điện thoại, lòng nặng trĩu.
Sao trùng hợp đến , đến tận đây, bắt gặp cảnh cô “ ngoan lén” ngay tại chỗ.
Cô mặt Chu Biệt Hạc. Lên xe, vẫn cởi áo khoác, tay bình thản lật một tập hồ sơ, thực sự đang xem .
“Chu Biệt Hạc.”
Anh ngẩng mắt.
“Có nước ?”
Giọng cô khàn khàn, khô, Chu Biệt Hạc đặt báo cáo xuống, lấy từ ngăn chứa chiếc bình giữ nhiệt mà luôn để dành cho cô, rót nửa cốc.
Diệp Thanh Lan thổi nhẹ, nhấp từng ngụm.
Làn nước mờ ảo che lấp khuôn mặt, lộ chút mệt mỏi.
Hình ảnh trong mắt Chu Biệt Hạc khiến nín thở một chút, tay vươn , sờ lên má cô để cảm nhận nhiệt độ: “Sao thế, phim trường mà một ngụm nước cũng ?”
Cô khựng , môi chạm vành cốc : “Em cố ý giấu .”
“Ừ, cố ý.” Chu Biệt Hạc nửa nửa nghiêm: “Lan Lan nhà chúng việc luôn chu đáo, thậm chí còn nhờ nhân viên của đừng báo cáo em đến.”
“…”
Diệp Thanh Lan cúi đầu, bẽn lẽn nhấp một ngụm nước.
Chu Biệt Hạc rút tay về, tựa lưng, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, gì nữa.
Cảnh tượng khiến cô thấy quen thuộc, Chu Biệt Hạc hiếm khi nổi giận với cô, là khi gặp cô và Quảng Vũ ở bệnh viện Quảng Châu.
Lúc , thương cô bệnh và dị ứng, cuối cùng cũng chẳng thành vấn đề gì.
Diệp Thanh Lan uống xong nước, đưa tay, móc cánh tay đặt tay vịn giữa, kéo nhẹ tay áo.
Anh phản ứng, nhưng cánh tay vẫn để nguyên.
Cô theo tay , chèn ngón tay , đan : “Chu Biệt Hạc, nãy chỉ là tai nạn, em . Em quảng cáo , hôm nay là đầu em đến.”
Anh vẫn nhắm mắt.
Cô , chán nản.
Đêm đông sâu thẳm, bầu trời trong đêm điểm vài ngôi xinh . Về đến Lục Khê, chị Trương giúp việc đón, bữa tối chuẩn xong.
“Em ăn .” Chu Biệt Hạc cởi áo khoác, nhàn nhạt: “Anh lên phòng việc họp một chút.”
Diệp Thanh Lan đổi giày, tay ngập ngừng.
Dì Trương giúp việc nhận gì, đáp múc cơm, rót nước cho cô.
Ăn xong, cô lên lầu, bước chân lảng vảng cầu thang một lúc, phòng ngủ chính.
Cô mở tủ quần áo trong phòng, lướt tay qua hàng áo dài trong góc, lòng yên.
Lần là của cô, chuyện hứa mà .
Cô lấy một chiếc sườn xám màu trúc hồng mà đây Trần Tố từng nhờ may cho cô.
Mặc , Diệp Thanh Lan gương, thắt cúc.
Cô bản trong gương, khỏi nhíu mày.
Sao chật thế nhỉ…
Rõ ràng cô tăng mấy cân, bác sĩ Trạch còn khen cô kiểm soát , đường huyết luôn định.
Eo áo vẫn rộng, chỉ chỗ n.g.ự.c chật, may mà phom dáng vẫn đủ thoải mái, mặc lên vặn.
Mặc xong, cô cho bản thời gian do dự, bước thẳng sang phòng việc bên cạnh.
Trong phòng, Chu Biệt Hạc chỉ bật một đèn sàn, dựa ghế, chống tay lên thái dương thảo luận về việc mua công ty nước ngoài.
Mọi màn hình chuyện bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, nhắm mắt, chỉ tập trung bảy phần.
“Cốc cốc…”
Hai tiếng gõ cửa, kiềm chế mà rõ ràng.
Dù bước nhẹ nhàng, nhưng hề khẽ khàng vụng về, chỉ thôi chị Trương.
Chu Biệt Hạc chậm rãi mở mắt, ánh quét qua, đúng như dự đoán, trong bóng tối, cánh cửa đẩy mở, hé lộ một tà váy hồng và đôi chân trắng nõn.
Anh dừng ánh mắt .
Hướng lên , là tà áo cài khuy bên hông, xẻ tà , chỉ xẻ cao hơn đầu gối một chút, lụa thêu họa tiết lá trúc bằng chỉ vàng, ánh lên vẻ lấp lánh tinh tế, giống thật nhưng sang trọng hơn hẳn.
Sườn xám , nhưng mặc còn hơn.
Vóc dáng cân đối, làn da trắng, mái tóc đen mượt, màu hồng tre nhạt dịu nét lạnh lùng gương mặt cô, mang theo một vẻ kiêu sa nhưng kín đáo.
Diệp Thanh Lan bước chậm rãi .
Khi mở cửa, cô thấy hối hận, giờ với bụng nhô, dù rõ ràng, nhưng mặc sườn xám liệu ?
Đi đến cách Chu Biệt Hạc ba bước, tiếng họp, cô càng hối hận hơn — thật sự đang họp, giận cô mà bỏ bữa.
Chu Biệt Hạc tắt âm thanh máy tính, ánh mắt dừng khuôn mặt cô.
Diệp Thanh Lan bước tới hai bước, váy chỉ còn cách đầu gối một nắm tay, khẽ hỏi: “Xhị Trương hỏi bao giờ ăn cơm?”
“Chị hỏi là em hỏi?”
Diệp Thanh Lan im lặng, kiềm , nhưng cổ tay bỗng nắm, ngay lập tức kéo lòng Chu Biệt Hạc.
Anh điều chỉnh lực, giật mạnh, ôm cô lòng.
Ánh môi chạm môi cô, chiếm lĩnh cảm giác, đầy tham vọng.
Tóc Diệp Thanh Lan rơi xuống, cổ tay giữ chặt, đầu cảm thấy khó thở, môi hôn say đắm, dường như ngay từ khoảnh khắc thấy cô, mê hoặc.
“Anh… … giận nữa …”
Cô thở hổn hển, lời ngắt quãng.
Chu Biệt Hạc đặt ngón cái lên mạch cô, áp trán trán cô, cố gắng dịu nhịp thở gấp gáp.
Cô ăn mặc xinh bước , chỉ trong khoảnh khắc, đ.á.n.h thức ham kìm nén suốt bốn tháng.
Anh cúi xuống, c.ắ.n lên bờ môi đầy đặn: “Vẫn sẽ giận hả?”
Nhận thấy nới tay, Diệp Thanh Lan ngả đầu : “Hôm nay em thật sự là đầu tới, đó từng .”
“Và em vẫn mà.” Cô vòng tay quanh cổ , mắt hạ thấp, vô cớ ủy mị.
Chu Biệt Hạc thấy buồn mềm lòng, tay đặt lưng cô, ngăn cô va cạnh bàn cứng, : “Thanh Lan, giận vì điều ?”
Diệp Thanh Lan ngẩng mắt.
Cô trong lòng , Chu Biệt Hạc vuốt tóc cô: “Muốn thì giấu , một tiếng, phim trường dễ va chạm, cùng hoặc cho cùng.”
“Em đồng ý ?”
“Mỗi em mở miệng đồng ý ư?”
Trước mặt cô, chẳng hề nguyên tắc gì cứng nhắc.
Ngực cô nâng lên, ánh sáng đèn rọi xuống, rõ từng đường cong từ n.g.ự.c tới eo.
Cô nghiêng , ôm chặt Chu Biệt Hạc.
Anh thở gấp, tay vuốt lưng cô, hôn lên dái tai, giọng trầm khàn: “Thanh Lan, đừng trách lo lắng quá, chỉ em bình an, xảy chuyện gì.”
“Không .” Diệp Thanh Lan thở sát cổ , “Em cơ thể , tin em .”
Cô nghiêng mặt, hôn .
Cơ thể nhạy cảm hơn thường, do hormone lâu ngày mật thế , môi răng quấn quýt một lúc, cô định tháo khuy áo , nhưng Chu Biệt Hạc dừng , thở sâu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Cuộc họp màn hình tới , ánh sáng chiếu từ phía Diệp Thanh Lan, gương mặt cô như ngọc, cô cúi mắt, dái tai ửng hồng, ngón tay khẽ cào lòng bàn tay .
Cô dựa vai , thở nhẹ nhàng, "Đã bốn tháng . Chúng thể."