Lúc điện thoại của Kỳ Dực vang lên, Phương Chỉ Hạ cúi mắt qua, hỏi:
“Là dì Tống ?”
“Vương Trạch.”
Kỳ Dực bắt máy.
“Không ở trường.”
“Ừ, cúp đây.”
Chỉ hai câu kết thúc cuộc gọi.
Phương Chỉ Hạ khẽ thở dài, lơ đãng :
“Tớ còn tưởng là dì Tống.”
Kỳ Dực im lặng một lúc, nhẹ giọng :
“Mẹ tớ, dạo chắc rảnh để tìm tớ.”
Phương Chỉ Hạ mắt , dò xét hỏi:
“Cậu ?”
Kỳ Dực cô đầy nghi hoặc:
“Cậu cũng ?”
Hiện giờ chỉ hai bọn họ, Phương Chỉ Hạ gạt phăng lời Giang Nguyệt Nga dặn khỏi đầu.
Giang Nguyệt Nga từng bạn bè cũng cần cách, nhưng theo cô, cô và Kỳ Dực xưa nay luôn cùng chiến tuyến, chẳng chuyện gì là thể , thể chia sẻ.
Đặc biệt là hồi bé, giữa bọn trẻ luôn nhiều “bí mật cho phụ ”: bài kiểm tra giả chữ ký, chép bài tập, trốn lớp học thêm để che chắn cho chơi điện tử… Thời gian dài như thế, sớm thành thói quen.
Phương Chỉ Hạ cụp mắt xuống, khẽ :
“Tớ cũng mới , tớ kể xong.”
“Cậu từ bao giờ?”
“Tuần .” Kỳ Dực dừng vài giây, chậm rãi : “Tớ gặp đó một , khí chất khá giống ba tớ.”
Không chỉ là tình cờ thấy qua cửa sổ bếp, mà thời gian gần đây, Tống Uyển Thanh thường về nhà muộn, khi về thì luôn mang theo một bó hoa hồng đỏ rực.
Phương Chỉ Hạ ngẩng mắt lên, hỏi:
“Tại chuyển lên tỉnh học cùng chú Kỳ?”
Ngoài cửa sổ cơn gió thổi lướt qua, lặng lẽ lướt ngang hai khuôn mặt.
Chốc lát , Kỳ Dực hỏi với giọng điệu khó đoán:
“Cậu nghĩ vì ?”
Phương Chỉ Hạ gương mặt tuấn tú của , trong lòng hoảng.
Cô lúng túng :
“Lười chuyển nhà, lười thủ tục chuyển trường, quen nên đổi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-22-3-ngoc-chet-di-duoc.html.]
Kỳ Dực khẽ thở dài, bỗng nhiên giơ hai tay lên, dùng lòng bàn tay xoa bóp hai bên má cô, khiến gương mặt cô ép thành cái mỏ vịt như trong phim hoạt hình.
Trà Đá Dịch Quán
“Ngốc c.h.ế.t !”
Phương Chỉ Hạ còn đang bóp mặt, trong lòng bắt đầu dấy lên một suy đoán — nhưng sợ bản quá tự luyến, cô thẳng mắt , khẽ hỏi:
“Có khi nào là… vì nỡ xa tớ ?”
Động tác bóp mặt của Kỳ Dực lập tức dừng .
Hai đối diện , thẳng mắt đối phương, thời gian như ngừng trôi.
Sau đó, Kỳ Dực thu tay về, khẽ đỏ vành tai, ánh mắt cũng rời nơi khác.
Phương Chỉ Hạ khều nhẹ mu bàn tay , thấy phủ nhận cũng chẳng trêu chọc gì, liền thấp giọng hỏi tiếp:
“Cậu cũng… tụi xa ?”
Câu hỏi buột miệng, cô mới nhận tim đang đập thình thịch.
Kỳ Dực bắt chữ “cũng” trong lời cô, ánh mắt khẽ lay động:
“Cũng?”
Phương Chỉ Hạ im lặng một hồi, nắm lấy vạt áo, giọng chút gấp gáp:
“Nè, phiền thật đấy! Rõ ràng tớ đang hỏi cơ mà!”
Khóe môi Kỳ Dực nhếch lên, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng ngoắc ngón út của cô ngay bên cạnh tay , giọng trầm trầm đầy dịu dàng:
“Không đây hứa với ? Mới thế mà quên ?”
Phương Chỉ Hạ chớp mắt:
“Khi nào ?”
“Quả nhiên quên .”
Kỳ Dực ngẩng cằm, chậm rãi nhắc :
“Hồi đó — chẳng thèm để ý .”
Bây giờ đột nhiên cảm thấy thành phố thật sự .
Lời cô và ba đều đúng cả — vì bọn họ cùng lớn lên ở đây, nên mới thích nơi .
“…”
Phương Chỉ Hạ như nhớ điều gì đó.
Cô lập tức cảm thấy bối rối hơn, mặt , cố nặn một tiếng khẽ khàng:
“…Hứ.”
Lúc hai về trạng thái giống như khi cãi — một đầu sang trái, một đầu sang , chẳng ai ai.
tài xế đằng thì rõ qua gương chiếu hậu trong xe.
Hai đứa nhỏ , khoé miệng sắp cong lên tới trời .
Chậc chậc, đúng là tụi nhỏ bây giờ…