Gợn Sóng - Chương 23: Xin lỗi

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:11:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tay Tạ Minh Thành nắm chặt hai cổ tay cô, kéo lên, ấn tường, cúi áp sát.

Hành động quá đỗi ngượng ngùng, Chúc Liên Nhất cảm thấy mặt nóng bừng, một cảm giác thoải mái dâng lên.

Ở gần như thế, thậm chí cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng Tạ Minh Thành.

Chúc Liên Nhất giãy giụa, giọng gấp: “Buông !”

Cô từ từ nhận dường như cảm xúc của Tạ Minh Thành đang mất kiểm soát.

“Tạ Minh Thành, buông …”

Giọng Tạ Minh Thành khàn đặc: “Gọi nữa.”

Chúc Liên Nhất hiểu: “… Cái gì?”

“Gọi tên nữa.” Giọng mang chút khẩn cầu.

“… Tạ Minh Thành.” Chúc Liên Nhất gì, nhưng vẫn theo.

Anh thực sự tức giận.

Chúc Liên Nhất kết luận.

Ngay đó, Tạ Minh Thành thả cô . Chưa kịp để Chúc Liên Nhất thở phào nhẹ nhõm, cúi , vùi đầu hõm cổ cô, cọ nhẹ. Trang phục mùa hè vốn mỏng, Chúc Liên Nhất mặc ít, những sợi tóc cọ cô ngứa ngáy, sự mật lâu gặp khiến cô run rẩy.

Tạ Minh Thành gần như dựa cả cô với tư thế như đang dựa dẫm.

Cơ thể Chúc Liên Nhất cứng .

Trong phòng riêng tối om, yên tĩnh đến lạ, thể thấy âm thanh vọng lên từ lầu.

Một lúc , Chúc Liên Nhất cảm thấy mệt nhưng Tạ Minh Thành vẫn nhúc nhích, như thể cứ thế đến mãi mãi.

Chúc Liên Nhất đưa tay đẩy , nhưng đẩy .

bất lực: “Tạ Minh Thành.”

Dường như Tạ Minh Thành tình nguyện, thẳng dậy, cúi đầu mắt cô.

Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn y như ?

Chúc Liên Nhất thầm nghĩ.

NHAL

Cả hai im lặng hồi lâu đồng thanh lên tiếng.

“Cậu…”

…”

“Cậu .”

“Cậu .”

“…”

Tạ Minh Thành: “Xin .”

Chúc Liên Nhất ngẩn : “Sao xin ?”

Tạ Minh Thành , chỉ yên lặng cô.

Chúc Liên Nhất đột nhiên hiểu .

Anh xin vì những lời nặng nề với cô đây; xin vì bây giờ đối xử với cô thế .

Chúc Liên Nhất kịp trả lời, mắt cô đột nhiên một ấm che phủ, xen lẫn trong đó là một chút lạnh lẽo.

Sau đó, đèn bật lên.

Cảm thấy cô thích nghi với ánh sáng, Tạ Minh Thành mới buông tay.

Anh lùi vài bước, khẽ lặp : “Xin .”

Chúc Liên Nhất cúi đầu tay , chiếc nhẫn quen thuộc vẫn đeo chặt ngón áp út của .

Tâm trạng Chúc Liên Nhất lẫn lộn, tạm thời phản ứng .

Chúc Liên Nhất: “Cậu sai, cần xin .” Người nên xin mới đúng.

câu nhưng dường như Tạ Minh Thành suy nghĩ của cô, khẽ cau mày: “ sai, sai thì xin . Cậu đừng tự gánh những chuyện nghĩ rằng .”

Chúc Liên Nhất ngẩn .

Người , nào cũng đối xử với cô bằng sự chân thành khiến cô ảo giác rằng dù cô gì, cũng sẽ rời .

Nếu Tạ Minh Thành cô đang nghĩ gì, lẽ sẽ : “ sẽ rời .”

Chúc Liên Nhất cảm thấy giờ đây chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của cô, cô trốn tránh theo bản năng.

Dường như Tạ Minh Thành nhận ý định của cô, hành động một bước, nắm lấy cổ tay cô.

Chúc Liên Nhất thấy thể thoát , chút bất lực.

“Tạ Minh Thành, thả tay , chúng chuyện đàng hoàng .”

Anh thực sự chuyện đàng hoàng ?

Tạ Minh Thành hiếm khi cảm thấy bất lực. Anh bóng lưng gầy gò của cô, mở lời: “Cứ thế .”

Chúc Liên Nhất dứt khoát: “Chúng chia tay , xa lâu như thế…”

Không câu nào kích thích , phía đột nhiên áp sát, ôm lấy cô từ phía .

Một tay Tạ Minh Thành giữ eo cô, tay thô bạo nắm cằm cô, ép cô đầu , đó - cúi đầu, hôn cô.

Cảm giác chạm môi khiến cô run rẩy một chút.

Hương vị quen thuộc quấn quýt quanh cô, gương mặt đàn ông mặt rõ mồn một.

Chúc Liên Nhất phát tiếng “ứ ư”, đưa tay đẩy .

Đổi là lực môi càng mạnh hơn.

Chúc Liên Nhất hôn đến mức đầu óc mơ hồ, hai chân cũng mềm nhũn. Cô bám cánh tay đang ôm eo , động chịu đựng sự công mãnh liệt.

Môi của đàn ông dần trượt xuống, hôn lên vùng cổ cô, c.ắ.n nhẹ.

Chúc Liên Nhất đột nhiên tỉnh táo , tóc tai dựng , c.ắ.n môi gọi : “Tạ Minh Thành!”

Người đàn ông như nhấn công tắc, lập tức dừng , còn động đậy nữa, giọng khàn khàn: “Xin .”

Chúc Liên Nhất hổ tức giận: “Lần nào cũng động tay động chân!”

Tạ Minh Thành lướt mắt qua đôi tai đỏ rực của cô, khẽ : “Lần nào cũng trốn tránh.”

“…” Chúc Liên Nhất cứng họng, lời chẳng sức thuyết phục: “ chỉ bình tĩnh một chút mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gon-song/chuong-23-xin-loi.html.]

“Đợi bình tĩnh xong biến mất nữa ?”

Câu thốt , cả hai đều sững .

Im lặng hồi lâu, Chúc Liên Nhất cúi đầu, nhỏ: “Xin .”

Tạ Minh Thành siết chặt nắm đấm, hối hận : “Ý thế…”

Lần nào cũng , mỗi khi gặp chuyện liên quan đến cô, thể giữ bình tĩnh .

.” Lần Chúc Liên Nhất dễ dàng thoát khỏi vòng tay , cô vươn tay mở cửa: “Cả hai chúng đều nên bình tĩnh .”

Tạ Minh Thành lặng lẽ bóng dáng cô biến mất, tim đau nhói từng cơn.

Anh tự trách bản quá bốc đồng.

Chúc Liên Nhất mang tâm trạng gì trở về khách sạn, chỉ cảm thấy kiệt sức.

Tạ Minh Thành đúng, cô thật sự thích trốn tránh.

Bởi vì ngoài trốn tránh, cô .

Múi giờ giữa Anh và Trung Quốc chênh bảy tiếng. Vì lệch múi giờ nên Chúc Liên Nhất gần như ngủ , cứ lăn qua lăn giường.

“…”

Cuối cùng cô lấy một viên t.h.u.ố.c ở trong túi, uống với nước nhắm mắt .

mất ngủ nghiêm trọng, thời gian ở nước ngoài gần như coi t.h.u.ố.c như cơm.

Những ngày đó, Chúc Liên Nhất ngoài, ở lì trong khách sạn. Hàng ngày xem phim, lướt video, thoải mái hơn bao nhiêu.

Lúc , môi giới bất động sản nhắn tin cho cô: Cô Chúc, chiều nay ba giờ cô rảnh ?

Thế là Chúc Liên Nhất hẹn môi giới ba giờ chiều xem nhà.

Trước khi về nước, cô tìm nhà, xem xét mãi mới chọn một căn ưng ý - một cửa sổ kính lớn sát đất.

Chúc Liên Nhất gửi một tin nhắn WeChat cho Chúc Thắng Võ: Ba, con về nước .

Chúc Thắng Võ lập tức gọi điện, hỏi một tràng dài.

Chúc Liên Nhất giải thích với ông rằng cô về nước để việc và tìm nhà.

Chúc Thắng Võ liên tục “Tốt ” và chuyển cho cô một khoản tiền lớn.

Đạt mục đích, Chúc Liên Nhất vui vẻ. Rút kinh nghiệm từ , cô soạn sẵn một đoạn lý do dài gửi hàng loạt cho bạn bè trong danh bạ ở trong nước.

Ba ngày khi đến Anh, điện thoại của cô ‘biệt đội xe máy’ cướp mất nên cô mua điện thoại và mới. Cô chỉ thêm những quen, vì danh bạ chẳng mấy .

…Lúc đó cô thêm Tạ Minh Thành, chắc Tạ Minh Thành cũng .

Vừa gửi tin nhắn xong, điện thoại bắt đầu rung điên cuồng, là tin nhắn dồn dập. Chúc Liên Nhất thầm cảm thấy may mắn vì ghi chú gọi điện.

Tô Hiểu bảo cô khi nào rảnh thì về nhà ăn cơm.

Chúc Liên Nhất trả lời xong, thu dọn đồ đạc ngoài.

Khu nhà giao thông thuận tiện, cô tra tuyến tàu điện ngầm tàu đến đó.

Cảnh Hồ Đình Tạ ở khu đất vàng của Nghi Vân, môi trường , đắt đỏ từng tấc, đúng chuẩn khu nhà giàu.

Về giá cả… đúng là đắt. Chúc Liên Nhất trao đổi xong với môi giới, thanh toán bộ, cảm thấy tim như rỉ máu, tấm thẻ ngân hàng trong tay như nhẹ hẳn.

Không Chúc Liên Nhất, mày lớn kiếm tiền .

…Dù hơn nửa là tiền ba cho.

Chúc Liên Nhất hài lòng cửa sổ kính lớn sát đất, ngắm dòng xe cộ tấp nập bên .

lên kế hoạch hết , sẽ đặt một cây đàn piano tam giác ở đây, trải một tấm thảm…

Chúc Liên Nhất luôn là cách tận hưởng cuộc sống. Cô mộng mơ, cảm thấy công việc cũng thêm động lực.

…Thực bây giờ cô tiền mua đàn.

Căn nhà trang trí sẵn, thể dọn ở ngay nhưng nội thất.

Chúc Liên Nhất vốn là thích hành động, nhất khi hứng thú dâng cao. Cô thu dọn xong đồ đạc, chuẩn mua nội thất.

Vừa mở cửa, một bóng dáng quen thuộc đập mắt.

Tạ Minh Thành đang bước từ nhà , mặc vest, cúi đầu đeo đồng hồ. Nghe thấy tiếng động, ngẩng lên, trong khoảnh khắc, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Chúc Liên Nhất cũng mang biểu cảm y hệt.

Tạ Minh Thành sắp đến nhà đối diện, nhưng ngờ là cô.

Chúc Liên Nhất lặng lẽ quan sát mặt. Anh mặc vest chỉnh tề, dáng cao ráo, đôi chân dài, chiếc đồng hồ tay toát lên chút quyến rũ.

Quả nhiên, bao năm trôi qua, gương mặt của vẫn như xưa.

Lần đầu tiên thấy ăn mặc thế , Chúc Liên Nhất kìm mà liếc thêm vài .

Tạ Minh Thành véo mặt cô theo thói quen, nhưng nhớ đến lời trách móc của cô, chỉ đành cuộn ngón tay , kiềm chế: “Đi ngoài ?”

Chúc Liên Nhất miễn cưỡng kéo khỏi sự mê mẩn nhan sắc, đáp: “Ừ.”

“Đi ? đưa .”

Thái độ của Tạ Minh Thành tự nhiên như thể chuyện hôm đó từng xảy .

Chúc Liên Nhất mím môi, từ chối: “Không cần .”

Cô vẫn nghĩ cách đối mặt với .

Tạ Minh Thành đoán cô sẽ từ chối, dù thất vọng nhưng vẫn kiên trì: “Cậu một an , đưa .”

“Ở cùng thì an hơn ?” Chúc Liên Nhất vô thức buột miệng.

Tạ Minh Thành sững .

Chúc Liên Nhất xoa trán: “Xin , quá bốc đồng. Bây giờ là ban ngày, tự cũng .”

“Hơn nữa, nghĩ tự bảo vệ bản .”

Tạ Minh Thành xuống tay cô theo động tác của cô, trống , chẳng dấu vết gì.

Anh sang tay còn của cô.

Như dội một gáo nước lạnh, Tạ Minh Thành dời mắt, giọng trở nên lạnh nhạt: “Ừ, là sai , đây.”

Chúc Liên Nhất xuống tay , lập tức hiểu lý do đổi thái độ nhanh như . Cô định mở miệng giải thích nhưng kìm .

Thôi, giờ lúc những chuyện .

 

Loading...