Hai chiều hướng về nhau - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:08:57
Lượt xem: 1,898

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đầu, thấy vẫn còn ngẩn thì lập tức giận tím mặt, véo cánh tay một cái: “Lý Phán Nhi! Mày còn ngẩn đó gì? Mau lấy bát đũa cho chú Vương chứ!”

 

kìm cơn đau nhói ở cánh tay, bếp lấy bát đũa.

 

Khi trở , bất ngờ cảnh tượng gầm bàn ăn đập mắt: chân Vương Truyền Đức cọ nhẹ bắp chân em trai lướt từng tấc, từng tấc lên dọc theo ống quần, cơ thể em trai trở nên cứng đờ, tai đỏ bừng như sắp rỉ máu, những ngón tay cầm đũa của nó run rẩy, đầu cúi thấp hơn, cuối cùng, ngón chân của Vương Truyền Đức chạm tới đích.

 

“Á…!” Em trai gần như bật dậy khỏi ghế.

 

“Con trai! Con thế?” Mẹ giật , vội vàng đặt bát đũa xuống, lo lắng hỏi dồn.

 

Em trai lắp bắp giải thích, ánh mắt hoảng loạn: “K… Không ! Mẹ, chỉ là… chỉ là chân con tự nhiên chuột rút thôi!”

 

Vương Truyền Đức kịp thời rút chân về, điềm nhiên gỡ rối: “Chị đừng lo, chắc là chiều nay tập luyện quá sức mà thả lỏng thì đến nơi đến chốn. Không , lát nữa về phòng, sẽ giúp nó kéo giãn và xoa bóp kỹ một chút là ngay thôi, chuyên trị các kiểu chuột rút mà.”

 

Mẹ thì cảm kích vô cùng, ân cần gắp một cái đùi gà bát Vương Truyền Đức: “Truyền Đức, chú thật sự tận tâm với Gia Hào nhà chúng , còn cẩn thận hơn cả nữa! Thật sự cảm ơn chú nhiều lắm.”

 

Vương Truyền Đức liếc mắt em trai - đang đỏ mặt - một cách cực kỳ ẩn ý, sâu xa: “Chị khách sáo quá , Gia Hào cứ như con… con nuôi của , thương nó thì thương ai?”

 

Ba chữ “con nuôi” đó ông nhấn nhá một cách cực kỳ mờ ám.

 

Mẹ tủm tỉm, gắp một cái đùi gà khác bát em trai . “Gia Hào, ăn nhiều , bồi bổ cơ thể, vất vả tập luyện !” Sau đó, bà tiện tay ném cái phao câu gà béo ngậy bát , giọng điệu lạnh nhạt: “Ngẩn đó gì? Mau ăn ! Ăn xong thì giúp em mày dọn phòng!”

 

cầm đũa lên, lặng lẽ xới cơm trong bát, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Đêm nay định là một đêm ngủ.

 

Nửa đêm, một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vọng từ trong phòng em trai . Mẹ thậm chí còn kịp giày, cứ để chân trần mà xông thẳng đến phòng em trai. Bà điên cuồng đập cửa phòng: “Con trai, con thế? Mau mở cửa cho !”

 

Đáp là một tiếng kêu t.h.ả.m thiết hơn nữa.

 

Mẹ hoảng loạn, bất chấp tất cả mà tông cửa. Thế cánh cửa đột nhiên mở từ bên trong. Mẹ kịp vững trở nên ngã lăn đất luôn.

 

Vương Truyền Đức tái mét mặt, kéo quần chạy ngoài trong hoảng loạn: “Không liên quan đến ! Tự nó… Tự nó chơi!”

 

Mẹ luống cuống bò dậy từ đất, vội vàng về phía giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hai-chieu-huong-ve-nhau/chuong-4.html.]

Một giây , bà c.h.ế.t lặng.

 

Em trai sấp ga giường với một tư thế kỳ lạ, cái đồ chơi nhỏ dính chặt cứng phía lưng nó. Trên ga giường là một bãi hỗn độn, khắp nơi là vết m.á.u chói mắt. Rõ ràng là nãy, Vương Truyền Đức cố gắng gỡ món đồ chơi bằng vũ lực, nhưng phát hiện thứ như hàn em trai , đó chính là vì loại keo dán công nghiệp mà đặc biệt tìm về, thường dùng để dán những mối nối ống nước vỡ, lực kết dính của nó thể khiến thép cũng khó mà rời . Không ngờ, ống nước nối, thép gắn, em trai “hưởng thụ” loại keo .

 

“Á!!!” Cuối cùng, cũng rặn một tiếng kêu kinh hoàng: “Chuyện… Chuyện ? Sao thành thế ?!”

 

Em trai đau đến mức gần như kiệt sức, mồ hôi lạnh rỉ từng giọt: “Nóng quá… như lửa đốt…”

 

Ớt chỉ thiên đang ngừng ăn mòn niêm mạc, đưa tay theo bản năng với ý giúp em trai rút đồ chơi . Em trai gào thét xé ruột xé gan: “Á… !!! Đừng chạm !!! Đau c.h.ế.t con !!!”

 

Lúc , mới tiếng mà gần, quan sát kỹ lưỡng hiện trường t.h.ả.m khốc. Không thì , một cái thì giật : bộ vùng đó sưng to như một quả trứng gà đỏ ửng, xung quanh nó còn ngừng rỉ máu.

 

Mẹ thấy thì như thể cuối cùng cũng tìm chỗ trút giận. Bà chỉ về phía mà gào thét một cách điên cuồng: “Mày c.h.ế.t ? Hả?! Còn ngẩn đó gì? Mau gọi xe cứu thương! Mau lên!”

 

về phía phòng khách với tốc độ chậm rì rì. Thế nhưng, vì quá sợ hãi nên một câu, bắt đầu nghẹn ngào: “Hu… c… cứu mạng… em trai con… nó chảy nhiều m.á.u quá… hu hu… con sợ lắm…”

 

Rõ ràng đầu dây bên đang cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi địa chỉ và tình hình cụ thể.

 

“Đị… Địa chỉ là… là… huhu… phố Hoa Viên… là đường Công Viên nhỉ? Mẹ! Nhà chúng ở đường nào ? Con… Con rõ… huhuhu…”

 

Cuộc điện thoại kéo dài đúng nửa tiếng đồng hồ. Khó khăn lắm, điều phối viên ở đầu dây bên mới nhận diện địa chỉ nhà chúng .

 

Trong nửa tiếng đó, cũng cố gắng sơ cứu cho em trai. Đầu tiên, bà xông bếp, bưng một chậu nước nóng hổi, ướt khăn mặt, cố gắng dùng cách chườm nóng để mềm chỗ dính.

 

“Mẹ… bỏng! Bỏng c.h.ế.t con mất!”

 

Có thể thấy rõ bằng mắt thường là chỗ sưng tấy của em trai càng trở nên đỏ rực và bóng hơn.

 

Mẹ tra cứu thêm, dầu gió thể tẩy keo dán công nghiệp. Thế là, bà đổ cả chai dầu gió lên đó.

 

“Ái!”

 

Quả trứng gà em trai những xẹp, mà còn sưng to thêm thành trứng ngỗng sự kích thích của nước nóng và dầu gió, cứ như bất cứ lúc nào nó cũng thể vỡ tung .

 

 

Loading...