Hai chiều hướng về nhau - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:08:58
Lượt xem: 1,747

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Em trai cũng đau đến mức ngất .

 

Cuối cùng, xe cứu thương cũng đến nơi trong tiếng pi po pi po.

 

Trong đêm khuya, động tĩnh lớn như khác gì một tiếng sấm sét.

 

Hàng xóm lượt đ.á.n.h thức. Họ đổ từ các hành lang, tụ tập cửa khu nhà chúng , rướn cổ lên ngó.

 

Em trai khiêng lên cáng trong tư thế sấp. Mặc dù dùng chăn che kín cho nó, nhưng nhô cao vẫn vô cùng nổi bật.

 

Những hàng xóm mắt tinh bắt đầu xì xào bàn tán:

 

“Cái dáng vẻ mà giống… ”

 

“Hình như còn ngửi thấy mùi keo dán, chẳng lẽ là chồng bà ngoại tình bắt quả tang ?”

 

“…”

 

Dì Lưu - vốn luôn bất hòa với - liếc thấy đang theo phía thì len lén lách qua đám đông và tiến gần, trong mắt lóe lên sự phấn khích thấy rõ: “Phán Nhi, cái… cái đang khiêng là ai ? Nhà cháu xảy chuyện gì mà ồn ào thế?”

 

lau nước mắt, nghẹn ngào: “Là… Là em trai cháu, nó chú Vương hàng xóm… hức hức…” dừng đúng lúc, lấy tay che miệng, cho dì tha hồ tưởng tượng.

 

Đôi mắt dì Lưu sáng đến đáng sợ, dì véo nhẹ cánh tay , vẻ mặt kiểu “ hiểu .”

 

Lúc , ở phía đầu , thấy dì Lưu giữ thì lập tức hét chói tai: “Con ranh nhà mày cái gì mà lề mề thế?! Mau theo lên đây!”

 

Vẻ mặt của dì Lưu lập tức chuyển sang đồng cảm, với âm lượng to nhỏ, đủ để những hàng xóm xung quanh đều thấy: “Mẹ Gia Hào! Đừng nóng thế chứ! Con trai bà hiểu chuyện, thứ gì cũng dám nhét hậu môn, bà quát con gái gì chứ?”

 

liếc qua chỗ phồng lên cáng với giọng đầy hàm ý: “Chỗ vệ sinh thì thể tùy tiện chơi đùa ? Nhìn xem, bây giờ lấy ? Mẹ Gia Hào, quản nó cho thật kỹ đấy.”

 

Mọi chợt hiểu , ánh mắt càng thêm phần phấn khích.

 

Mẹ tức đến run rẩy cả : “Lưu Phượng Kiều! Tao xé nát cái miệng thối của mày !”

 

Nói , bà giương nanh múa vuốt và lao về phía dì Lưu. Trong lúc hỗn loạn, ai giẫm một góc ga trải giường đang phủ em trai.

 

Xoạt!

 

Cả thế giới im lặng.

 

Em trai phơi bày trần trụi mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hai-chieu-huong-ve-nhau/chuong-5.html.]

 

Ngay đó, những tiếng “tách tách” vang lên liên hồi, những ngón tay của hàng xóm lướt nhanh màn hình điện thoại.

 

“Á!”

 

Mẹ cũng chẳng còn sức gây sự với dì Lưu nữa. Bà vội vàng dùng che chắn cho em trai, cuống quýt kéo ga trải giường lên. Xong xuôi việc, bà túm chặt lấy cánh tay , lôi lên xe cứu thương. Mẹ sĩ diện nhất. , bà mất hết danh dự .

 

Ngoài phòng cấp cứu.

 

Bác sĩ bước , vẻ mặt nặng trĩu: “Người nhà bệnh nhân, tình trạng của bệnh nhân nghiêm trọng, bỏng niêm mạc hậu môn kèm theo vết rách, các mô ở mép vết thương xuất hiện họại tử diện rộng do kéo giật đúng cách nhiều và tác động của chất lỏng kích ứng! Rốt cuộc là do mà thành thế ?”

 

Mẹ tránh né ánh mắt của bác sĩ, môi run rẩy: “Chỉ là thằng bé… cẩn thận… nên ngã… ngã thôi…”

 

“Bị ngã?” Rõ ràng là bác sĩ tin, nhưng lúc cũng là lúc để truy cứu, ông với giọng điệu nghiêm túc: “Mô hoại tử loại bỏ ngay lập tức, nếu , một khi nhiễm trùng lây lan dẫn đến nhiễm trùng huyết thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. vết thương quá lớn, tổn thương quá nặng, thể khâu và phục hồi ngay tại chỗ nữa. Phương án duy nhất là cắt bỏ mô hoại tử và thực hiện phẫu thuật tạo hậu môn nhân tạo vĩnh viễn.”

 

“Cắt… Cắt bỏ? Tạo… Tạo hậu môn nhân tạo vĩnh viễn? Đó là cái gì?” Mẹ ngớ .

 

“Nói một cách dễ hiểu, đó là cắt bỏ phần trực tràng cuối cùng và cơ thắt hậu môn tổn thương nghiêm trọng, đó mở một lỗ bụng, kéo ruột ngoài và cố định . Sau , chất thải sẽ thông qua lỗ mở (gọi là hậu môn nhân tạo) mà bài tiết túi phân gắn bụng.” Bác sĩ cố gắng giải thích một cách rõ ràng nhất.

 

“Túi phân?” Mẹ túm lấy ống tay áo blouse trắng của bác sĩ, giọng trở nên chói tai: “Tuyệt đối ! Con trai mới bao nhiêu tuổi chứ? Sau , nó còn lấy vợ sinh con nữa! Có cái thứ đó thì ai mà thèm nó chứ? Bác sĩ, cầu xin ông, ông nghĩ thêm cách nào khác ! Cần bao nhiêu tiền thì chúng cũng chi!”

 

Bác sĩ cau chặt mày, giọng điệu thêm đôi chút lạnh lùng: “Người nhà bệnh nhân, xin hãy bình tĩnh. Nếu cắt bỏ mô hoại tử thì thể kiểm soát nhiễm trùng , tính mạng của thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”

 

“Không… Không thể nào… Con trai sẽ mà…” Mẹ mặt cắt còn giọt máu, rút điện thoại trong hoảng loạn: “Ông chờ một lát! gọi cho chồng ! Chắc chắn là sẽ cách! Anh quen nhiều …”

 

Nói , bà run rẩy gọi điện cho bố , gọi một cuộc, hai cuộc, ba cuộc… ai bắt máy.

 

“Người nhà bệnh nhân, xin hãy nhanh chóng quyết định, tình hình hiện tại của bệnh nhân nguy hiểm.”

 

Bác sĩ đưa tờ cam kết phẫu thuật cho . Cuối cùng, bà vẫn ký tên .

 

Đèn báo “Đang phẫu thuật” sáng lên. yên lặng trong bóng tối ở hành lang, ngẩng đầu ngọn đèn đó.

 

Khi nó tắt nữa, em trai sẽ mất hậu môn của .

 

Mẹ sụp xuống ghế dài, lúc ngẩng đầu lên cũng là lúc bà bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của . Cơn giận trong lòng tìm lối thoát, bà chỉ mũi mà c.h.ử.i rủa: “Đồ xui xẻo! Suốt cả chặng đường im im như khúc gỗ c.h.ế.t! Chẳng chút tác dụng nào! Còn ngây đây gì? Còn mau về nhà lấy mấy bộ quần áo cho em trai mày!”

 

ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ , , con ngay đây.”

 

Khi xoay , bước chân nhẹ bẫng lạ thường, giống hệt tâm trạng của .

 

 

Loading...