Nàng   thì kệ nàng , liên quan gì tới ?
 
Huống hồ Thẩm Chiếu Lâm chẳng lẽ   ,      ý định tiếp tục với   ?
 
Nhờ  Thẩm Hạc Quy và ngũ công chúa ở đây, tacũng mạnh mẽ thêm vài phần:
 
“Tam hoàng tử,  và Lâm Uyển Dung là   thì   nàng . Tiệc gì  chăng nữa,   rảnh, cũng   . Còn nữa, điện hạ,  và ngài suy cho cùng là nam nữ khác biệt,   xin đừng liên lạc riêng nữa.”
 
Ta trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, gương mặt điềm tĩnh của Thẩm Chiếu Lâm cuối cùng cũng  vết nứt.
 
Hắn tức giận : “Vậy ngươi trò chuyện  đùa với hoàng thúc ,     gì đến chuyện nam nữ khác biệt?”
 
Nực ,  mà cũng xứng so với Thẩm Hạc Quy?
 
Ta  đáp, chỉ mỉm  tiễn   về.
 
Sau đó thu xếp đồ đạc, ba ngày  theo Thẩm Hạc Quy và Ngũ công chúa du ngoạn về phía Nam.
 
9
 
Cuối xuân, Giang Nam hoa vẫn nở rực rỡ.
 
Ta tựa  lan can thuyền, nghịch nước một cách tùy ý.
 
Sóng nước lăn tăn,   từ lúc nào bên cạnh    thêm một bóng .O Mai d.a.o muoi
 
Quay đầu  , chỉ thấy nụ  ôn hòa của Thẩm Hạc Quy.
 
“Luyến tiếc    về ?” Hắn hỏi.
 
Lúc , đoàn  chúng   kết thúc chuyến du ngoạn, đang  đường trở  kinh thành.
 
“Ừm, vẫn còn nhiều nơi   đến.”
 
Nửa tháng đồng hành, quan hệ giữa  và Thẩm Hạc Quy cũng  thiết hơn nhiều.
 
Nghe ,   :
 
“Vậy     đưa nàng đến. Không chỉ Giang Nam, còn  thể đến vùng biên ải mà ngắm cảnh.”
 
“Thật !” – Ta vui mừng hẳn lên, nhưng  nghĩ đến  buồn bã:
 
Ta  đến tuổi cập kê, nay cũng  mười bảy, sớm muộn gì cũng  thành .
 
Một khi  thành ,  gì còn cơ hội    thì  như thế nữa?
 
Không khỏi chau mày thở dài:
 
“Ý  của vương gia, thần nữ xin ghi lòng tạc . Không  ai cũng  thể vô lo vô nghĩ như vương gia  .”
 
Thẩm Hạc Quy  yên hồi lâu, bỗng cúi , vươn tay gỡ một chiếc lá liễu rơi  tóc :
 
“Bổn vương càng mong thấy nàng  lo  nghĩ, tự do tự tại.”
 
Tim  đập thình thịch, mặt đỏ bừng, vội vàng tránh ánh mắt của .
 
 Thẩm Hạc Quy  tiếp lời:
 
“Du ngoạn một  thì quá cô đơn,   nàng  bằng lòng  cùng  ?”
 
Đây là… tỏ tình ?
 
Ta càng  dám  .
 
Thẩm Hạc Quy thấy  mãi  trả lời, cũng  giận, chỉ mỉm  :
 
“Nàng đừng vội từ chối,  đợi câu trả lời của nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hai-duong-kieu-hanh-tren-canh/6.html.]
 
Khi   đầu ,    xa.
 
Ta ôm ngực, trái tim vẫn còn đập loạn.
 
Mặt đỏ bừng như nước hồ in bóng.
 
Thẩm Hạc Quy thích !
 
Chẳng lẽ là vì...  từng mạo phạm  ?
 
Lời tỏ tình đột ngột  khiến  cả ngày hồn vía  mây.
 
Cho đến khi về kinh, trở về phủ,  vẫn trằn trọc  yên.
 
Vốn định  chuyện lòng với mẫu ,  ngờ bà  thở dài thườn thượt, dặn  mấy hôm nay đừng  ngoài.
 
“Sao thế ạ?”
 
Ta thắc mắc.
 
Mẫu  mắt hoe đỏ, giận dữ :
 
“Vài hôm , tam hoàng tử phụng chỉ  đánh thổ phỉ, đám cướp  bắt  khai  những chuyện  .
 
“Nói   từng liên lụy đến con. Nhân lúc con  dâng hương ở ngoại thành, ...
 
“Tuy  Định Vương cứu thoát, nhưng con   còn trong sạch.”
 
“Hung thủ còn giữ  chiếc hương bội của con.”
 
Ta vô cùng kinh hãi.
 
Lúc đó  bắt, đúng là    rơi chiếc hương bội mang theo .
 
Khi Thẩm Hạc Quy cứu  rời ,  chỉ mừng vì tai qua nạn khỏi,    nghĩ đến chuyện cái hương bội .O Mai d.a.o Muoi
 
Mâũ   rơi lệ:
 
“Hiện nay kinh thành  truyền khắp lời đồn nhơ nhuốc đó . Con gái ngoan, con cứ ở nhà dưỡng sức . Đợi phụ  con tra rõ kẻ giật dây  , sẽ đòi  công bằng cho con.”
 
Không cần nghĩ cũng .
 
Lúc  là Lâm Quý phi sai  bắt cóc .
 
Lần  lời cung khai , e là cũng do bà  cố ý tung .
 
Mục đích thì  đoán cũng tám chín phần .
 
Chỉ e chẳng mấy chốc nữa, Lâm Quý phi sẽ truyền  nhập cung.
 
Dùng lời lẽ mềm mỏng, tình cảm lay động, đạo lý khuyên răn...
 
Nói rằng nay danh tiếng của   hỏng, chi bằng  trắc phi của Thẩm Chiếu Lâm.
 
Phụ   chắc chắn cũng   điều .
 
Chắc hẳn ông đang mưu tính đối sách gì đó.
 
Quả nhiên,  đến vài ngày, Lâm Quý phi  phái  đến truyền  nhập cung.
 
Từ chối mấy , mà nếu còn thoái thác nữa sẽ sinh điều tiếng.
 
Bà   an ủi  đừng để tâm đến lời đồn bên ngoài,  bắt đầu  đến chuyện hôn sự của Thẩm Chiếu Lâm:
 
“Bệ hạ  nhân dịp sinh thần của Thái hậu mà ban hôn cho Chiêu Lâm.
Bổn cung trong lòng, vẫn là yêu quý Tuyết Đường nhất. Chỉ là gần đây bên ngoài đồn đãi nhăng cuội, lời ong tiếng ve khắp phố lớn ngõ nhỏ. Chiêu Lâm trong lòng cũng  dễ chịu gì, nên vị trí đích phi ...”