Nói xong,  chậm rãi bước đến gần nàng,  nàng bởi những lời  của  mà   suy sụp, cuối cùng ngã quỵ xuống đất trong sự bất lực.
 
Con  nếu thật sự vô tình,  lẽ mới  thể  nên nghiệp lớn. Đáng sợ nhất là  điểm yếu, vì nó mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả.
 
Tống Khanh Khanh tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, hai tay chống xuống đất, bờ vai run lên bần bật, nức nở  thành tiếng.
 
"Cứu  với, Thẩm Chỉ Ý, xin ngươi cứu  với."
 
Nàng vẫn đang cầu xin, vì  mẫu   từng kề cận, nương tựa   sống qua những năm tháng  .
 
Ta  từ  cao  xuống nàng, lạnh lùng : "Muốn  cứu ngươi cũng , chẳng lẽ  định lấy thứ gì đó  để trao đổi ?"
 
Nàng im lặng một lúc,  đó đưa tay chậm rãi lau khô nước mắt nơi khóe mi,  ngẩng đầu  .
 
Nàng : "Chỉ    Thẩm Chỉ Nguyệt đang ở nơi nào."
 
Nói xong, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo , giọng  khẩn cầu đến mức gần như van xin: "Ta  thể  cho ngươi  tất cả những gì ngươi  , chỉ cầu xin ngươi giúp , bảo vệ cho mẫu    an nghỉ nơi chín suối,  ?"
 
Ta là  xưa nay  thù tất báo, nhưng cũng  từng liên lụy đến  vô tội. Huống chi mẫu  của Tống Khanh Khanh cũng là một  đáng thương. Câu chuyện ,  cứ như một cuốn thoại bản .
 
Chàng thư sinh nho nhã cải trang, tình cờ gặp gỡ hoa khôi chốn thanh lâu, từ đó nảy sinh tình cảm thầm kín. Chàng thư sinh dùng lời ngon tiếng ngọt, hứa hẹn một đời một kiếp chỉ  đôi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hai-duong-tan/32.html.]
 
Nàng hoa khôi vì thế cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, lấy hết tiền bạc của   để chuộc , chỉ mong  cùng  trong mộng trọn đời bên .
 
 nào ngờ  thư sinh  chẳng  thư sinh gì cả, tất cả chỉ là một trò đùa lúc rảnh rỗi mà thôi.
 
Công tử con nhà quyền quý,  thể cùng hoa khôi vui vẻ một đêm, nhưng tuyệt đối  thể để nàng  bước chân  cửa.
 
Ít nhất là  khi cưới chính thê, hậu viện   giữ sạch sẽ. Cho nên lúc ban đầu, Tống Khanh Khanh chỉ là con gái ngoại thất,  phận còn  bằng con riêng.
 
Về , nàng và mẫu    phủ họ Tống. Vốn dĩ chỉ là một đêm vui vẻ, thêm  đó tuổi tác càng cao, Tống quốc công càng cảm thấy đứa con gái  là một vết nhơ của .
 
Ông  vốn nên là   khí tiết,   đời ca tụng. Vậy mà điều duy nhất khiến ông    đời chê trách, chính là hai mẫu tử .
 
Càng nghĩ càng thêm chán ghét. Ngày tháng của hai mẫu tử cứ thế trôi qua trong gian khó. Huống chi đích nữ vốn kiêu ngạo,   mẫu   chỗ dựa, nhiều  ức h.i.ế.p và trêu chọc nàng, hai  coi như trở thành kẻ thù.
 
Mà mỗi  xảy  tranh chấp, Tống Khanh Khanh vĩnh viễn là    yêu thương, che chở. Mười mấy năm , nàng hận Tống Mi đến tận xương tủy, chỉ  nương tựa  mẫu  mà sống.
 
Cho đến khi mẫu  qua đời, nàng  đuổi  khỏi Quốc công phủ, một  sống ở trang viên, Tống Mi cũng vẫn  chịu buông tha nàng.
 
"Trước ,  cũng từng  một gương mặt  tựa hoa hải đường..."
 
Tống Khanh Khanh nước mắt lưng tròng,   nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên hận ý dâng trào.