"Vương gia, Quốc sư đến ."
 
Lời   , Chu Sùng   còn  chút mê , ánh mắt lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn cau mày,    một cái: "Muội nghỉ ngơi sớm ,  còn  công vụ  xử lý."
 
Ta gật đầu, tiễn  rời ,  nhanh chóng xoay   phòng trong.
 
Lấy  hộp linh đan diệu dược mà  mang theo. Lấy Thanh Minh đan trong đó. Uống với nước xong, cảm giác nóng ran trong  nhanh chóng biến mất.
 
Ta nghỉ ngơi một lát, cho đến khi cảm giác nóng ran đó   biến mất,  mới tiếp tục nghĩ đến vị Quốc sư mà tiểu đồng  nhắc tới.
 
Tuy  thường xuyên sống ở Giang Nam, nhưng về vị Quốc sư , cũng  từng  qua đôi chút.
 
Quốc sư Bùi Kỵ,  trong Huyền Môn, mang một vẻ từ bi lạnh lùng, lấy việc bảo vệ chúng sinh thiên hạ  nhiệm vụ của .
 
Phải  rằng,   còn  lòng dân hơn cả bậc đế vương. Kẻ như , nếu  thể chiêu mộ, ngày  ắt dễ dàng bước lên ngôi báu. Vì lẽ đó, Chu Sùng mới quyết tuyệt rời  như .
 
Nói   tò mò về Bùi Kỵ ư? Thật là giả dối! 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hai-duong-tan/7.html.]
 
Ta vốn mang bệnh tim, thuốc thang phàm tục đều bó tay. Từng  một vị dị nhân giang hồ phán rằng,  đời  nếu   cứu  , thì đó chỉ  thể là quốc sư Bùi Kỵ.
 
Song,   đến kinh thành,  còn  việc trọng yếu hơn  . Vừa nghĩ đến đó,   bước  khỏi tiểu viện. Đêm xuống, gió khẽ se lạnh,  một  dạo bước  trăng, tâm trạng bồn chồn cũng dịu  đôi chút.
 
 chẳng  bao lâu,    thấy tiếng ồn ào từ  đó vọng . Lại gần xem, thì  là mấy bà tử nha  tụ tập , đang ức h.i.ế.p một lão ma ma. Trên mặt lão ma ma chi chít những vết sẹo. Bà  cúi gằm mặt,  co ro trong góc, từ đầu chí cuối   một lời.
 
Thuở nhỏ, mỗi  cùng tỷ tỷ  ngoài du ngoạn, tỷ  luôn động lòng trắc ẩn. Hễ gặp ai cơ khổ, tỷ  đều   tay cứu giúp. Tỷ tỷ còn bảo : "Nhà  bạc tiền dư dả,   thiếu thốn gì, thì  thể giúp  ai   đó. Vả , cứu  ắt sẽ  phúc báo. Ý Nhi , tỷ tỷ mong  thể tích phúc cho , để   khỏe mạnh an lành trọn đời."
 
Bản   vốn    thiện lương gì.  tỷ tỷ thì khác.
 
Vì ,  bước lên, ngăn những kẻ  . "Chẳng lẽ quy củ của vương phủ là cho phép các ngươi tùy tiện ức h.i.ế.p  khác  ? Coi chừng  bán  hết đấy!"
 
Nghe   , mấy bà tử nha   vội vàng quỳ sụp xuống đất,  ngừng van xin. Ta  thèm  đến bọn họ, mà tiến đến  mặt lão ma ma.
 
Lão ma ma chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt tuy  chút đục ngầu, nhưng gương mặt  vô cùng phúc hậu, khiến    thấy liền cảm thấy dễ chịu.
 
Ta bèn  với lũ nha  bà tử : “Trong viện  còn thiếu một ma ma chăm sóc, bà   vẻ thích hợp đấy. Từ nay bà  là  của , rõ ?"