...
Con Linh  Nhung chửi nó im bặt ánh mắt nó tỏ  bất ngờ và  phần lo sợ. Cô đoán  lý do mà nó im là vì do Nhung  nhắc đến Loan, cô nghĩ đơn giản nó sợ vì cô  khơi gợi lên âm mưu lúc xưa nó cướp chồng của Loan thôi.   ngờ  chuyện   còn dã man hơn nữa.
Lúc  Mạnh   Nhung cứ nghĩ  đến để bênh nó nên tâm trạng  chút hụt hẫng nhưng  bất ngờ là Mạnhlôi bừa nó  ngoài mặc cho nó kêu gào,cào cấu 
-Anh Mạnh   gì  hả, tại ?  thấy chị  đánh em mà  can ngăn hả,  ko bênh em,  gì ?   hèn hạ và nhu nhược quá  hả?
Mạnh  con Linh bằng ánh mắt thật lạnh lùng  gằn giọng
-Nếu còn   ở yên trong nhà thì cô  nhất câm họng ,ko thì đừng trách ?
-Anh   đối xử với em như thế,  yêu chị  ...?
_RẦM..... Tiếng cánh cửa phòng đóng 
Nhung ko  Mạnh  gì nữa mặc con Linh bên ngoài gào thét trong vô vọng,Mạnh cứ thế khóa cửa    đến ôm lấy cô,cô gạt 
- mệt ,ko  .. ngủ ?
........
Sáng hôm , khi Nhung thức dậy thì ko thấy Mạnh trong phòng,bước xuống giường cô  đồ định  ngoài thì trùng hợp bên ngoài vang lên  tiếng gõ cữa,tiếng chị Lài vọng 
-Mợ hai dậy ,bà kêu mợ lên nhà  bà  chuyện bảo?
-  , chị   …
Cô trả lời xong liền  vòng   vệ sinh cá nhân xong xuôi mới thủng thẳng  lên nhà ,cô trưng  vẻ mặt bình thản đối diện với  chồng  Nhungg   chiếc bàn lớn còn  cả bé Trinh nữa..
-Dạ  kêu con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hanh-phuc-tim-lai/chuong-31.html.]
Bà Sáu thấy cô thì tiện tay kéo chiếc ghế cạnh bà   ..
-Con  đây   con   chuyện chút...
Cô   xê dịch cái ghế  xa bà tý  cũng  xuống,bé Trinh bên   cô thì đưa tay  cho cô bế nó,cô thấy  cũng  lên   ẵm nó  ôm nó  lòng, con bé  mà lòng cô coi như cũng vơi bớt buồn phiền phần nào,nhất định trong câu chuyện  cô  lấy  công bằng cho  con nó..
Ôm bé Trinh Nhung cứ thế  im,chờ đợi xem  chồng cô   gì?
-Mẹ  con Nhungg buồn,cho   mặt thằng Mạnh xin  con,lúc  cưới con về  cũng  chút thành kiến nhưng     cách ăn ở của con  nhận thấy   sai vài phần,mong con đừng để bụng,chuyện con Linh  sẽ ko để nó  thế con , nhưng mà…(Đoạn  bà Sáu  chút ngậm ngừng  lia mắt  Nhung dò ý)  thì   chứ  cũng ko thể bỏ m.á.u mủ của nhà  ,con coi như vì  mà để con Linh  đợi nó sinh xong  sẽ nuôi con nó  đuổi nó  khỏi nhà , con coi   ko?
Nhung  bà  thì thật sự chỉ   khinh bỉ một cái nhưng theo phép tắt cô ko  như thế ,cô chỉ nhẹ nhàng trả lời theo kế hoạch của   vạch sẵn 
-Dạ  tính  cũng , con thì bây giờ ko thể bỏ  Mạnh thôi thì  theo ý  ..?
Nghe xong câu trả lời  của Nhung bà Sáu  như  mùa
-Vậy là con chịu   ko con,   bây  bụng mà  mới đáng  dâu  chứ?
Bà Sáu  cô đồng ý nên mặt bà giản  đôi phần,bà  mãn nguyện,cô cũng    cho hợp ý bà,chứ chẳng ai ngờ trong lòng cô Nhungg  ý định khác...
......
Sau cuộc  chuyện với  chồng, lúc Nhung  bước xuống nhà thì thấy con Linh cũng Nhungg từ  nhà bước ,chắc mới ngủ dậy, cô  thấy bóng chị Lài ở phía  bếp  với nó giọng mỉa mai
-Ở đợ thì vẫn là ở đợ, việc nhà cũng chẳng  ai    nên    phận của  thì nên dậy sớm một chút mà lo.
Nhung   cánh cửa cố tình  tiếp thử nó trả lời   thì thấy con Linh hất mặt lên 
-Giờ  mang thai ,ở đợ  ko thì cũng mang con của  hai, chỉ bao nhiêu đó thôi đủ để  khỏi  việc nhà  chị ? 
Biết   khi  sinh xong còn  lên chức nữa ý, lúc đó  khi chị còn  gọi  là mợ ba đó chị Lài ?