Nghe  chị Trâm  khỏi kinh ngạc. Chị mở to mắt  Nhung nhấn mạnh câu hỏi
-Em   thai? Là  Nhung, là lúc đầu em  dối chú thiếm và cả  chị?
Nhung nhắm mắt hít một  thật sâu. Cô cúi đầu xin  chị Trâm   hết  chuyện. Ban đầu chị Trâm giận lắm nhưng  khi  hết chuyện Nhung  thì chị cũng  còn giận nữa. Đưa tay ôm Nhung khi bờ vai nhỏ nhắn của em  run lên. Chị an ủi
-Thôi nào  ,   thai là mừng . Từ nay sống thật  em nhé.
…
Hôm nay Nhung . Trước khi  Nhung  về thưa chuyện và xin  cha  , cũng như giãi bày những gì trong lòng Nhung còn lưu giữ. Khi  xong Nhung thấy cha  im lặng, đôi mắt trầm lắng  hẵng, cha   cũng  chửi, nhưng  lẽ Nhung hiểu cha thương Nhung và lo cho cô lắm. Còn  Nhung thì khỏi  , bà  cô quyết định  xa bà khó  nhiều, cố  giữ Nhung  nhưng lúc đó cha Nhung  lên tiếng, ông  ông đồng ý để cho Nhung khi để vết thương trong lòng con gái sẽ  lành . Cũng vì cha  đồng ý nên cuối cùng  Nhung cũng   theo.
Trước khi  cô còn  siêu thị mua một giỏ đồ sơ sinh chuẩn  cho con Linh  gửi cho chị Trâm để nhờ chị đem  trại giam cho nó. Cô mong cuộc sống   của con nó sẽ  thật bình yên và may mắn,  toan tính và ích kỹ như  nó mà thôi.
Mua xong  thứ Nhung bắt xe qua nhà gửi và chào tạm biệt chị Trâm. Sau đó cô cũng   ngang nhà của cha  chị Loan, cô định từ giã cô chú nhưng  khi  ngang thì nhà đóng cửa im lìm nên Nhung cũng   . Mà nghĩ  cũng lạ,chị Loan về  nhưng hầu như mấy ngày  còn qua  đây mấy  Nhung  tò mò   thì đều ko thấy bóng dáng chị về đây,ban đầu Nhung cũng thấy lạ vì cô cứ nghĩ cha chị khi  chuyện sẽ đưa chị về chứ  cho ở  nhà đó .   cô nghĩ   lẽ do chị còn yếu nên chắc ở bên  Mạnh tiện chăm sóc cũng nên,nghĩ  thấy  lý nên cuối cùng cô cũng ko thắc mắc nữa,liền vội vã bước chân  thẳng.
Đồ đạc  xếp gọn  hôm ..  thì Nhung cũng ko nỡ,nhưng ở  chỉ thêm đau lòng,chỉ  cố dặn lòng thì thôi cái gì quên  thì cứ quên  cho nhẹ lòng..
Bước  khỏi cổng, Nhung  , cha   đó dõi mắt  theo. Nhung khẽ đưa tay chào, miệng cô khẽ nở một nụ  để cho cha  yên tâm nhưng sâu trong lòng Nhung, cô buồn nhiều lắm.
Ting ting
Nhung giật   , chiếc xe  màu đen đậu  nhà,  bước xuống là  rể chồng chị Trâm. Không những Nhung bất ngờ mà cả cha  cô cũng bất ngờ  kém.   khi  rể bước  nhà và thưa chuyện với cha  Nhung về việc  thuê cô lên thành phố chăm sóc cho   Nhungg  liệt thì cuối cùng cha  Nhung và Nhung cũng gật đầu đồng ý với  rể, vì dù  thì cũng là  xa mà  ở nhà  quen nên phần nào gia đình Nhung cũng yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hanh-phuc-tim-lai/chuong-64.html.]
Ngồi ngay ngắn trong xe, rể lái ,xe từ từ di chuyển cũng là lúc trái tim Nhung dần khép chặt  những điều  vui  sảy  với cô. Từ giờ cô sẽ sống vì   mảy may suy nghĩ nữa.
....Ngồi xe suốt 4 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi,nhà  của  rể cô lắm. Nhà mặt phố nên  hiện đại,sân vườn cũng thoáng mát,cô bước xuống xe theo  rể  nhà bên trong bác gái cũng  xe lăn ,gặp cô bà Hòaơi  chào hỏi 
-Đi đường mệt ko con? Sáng giờ  con lên bác cứ trông hai đứa?
Cô cúi đầu chào bà  trả lời
-Dạ thưa bác con mới lên,con  xe cũng quen nên ko mệt bác ạ.
Anh rể giúp Nhung đem đồ cô  trong     hỏi
-Mẹ khỏe , dì Hà  về quê ?
-Dì Hà về lúc sáng  con. Mẹ khỏe ,thôi hai đứa  nhà  dọn cơm hai đứa ăn,phòng của cháu Nhung ở   nè,con đem đồ con bé vô cất  con..?
-Dạ  con ăn com với   tranh thủ con còn về ..
-Anh thì lúc nào cũng bận?
- ..công việc con mà, cũng thông cảm cho con chứ..
-Thôi thôi  hiểu  quá mà….