Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-08-10 04:20:24
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Chi thở dài: “Ở trong lòng em, chuyện gì em cũng nên nghĩ đến gia đình , nếu thì chính là đứa con gái bất hiếu, em cũng nghĩ thông suốt , cần là em gì đều sẽ nhận sự yêu thương của bà như em gái .”

“Vậy để cho cô , nếu cô cho một trăm đồng, bà sẽ hiểu là cô nỗ lực việc vì nhà đẻ như thế nào, ngược nếu vẫn thiếu tiền, bà sẽ nghĩ rằng cô vẫn còn thể cho bà nhiều hơn một trăm đồng nữa, nếu cô chịu đưa , bà sẽ mắng kịch liệt hơn, cuối cùng thì cho rằng cô đang giả nghèo, cho nên chuyện đưa tiền nhất định thật thận trọng.”

Phong Ngọc Lan nhắc nhở.

một bạn cùng phòng thời đại học, khi nghiệp thì lập tức kết hôn, đó dùng nhiều cách khác để đòi tiền, cho một thì sẽ cho hai, hơn nữa còn cảm thấy trong tay cô luôn sẵn tiền, đó chồng của bạn cùng phòng của cô đổi công việc, chính cô cũng đang chuẩn đổi nghề, vì giáo viên nên đôi khi thật sự khó để kiên trì bước tiếp.

mà tiền trong tay cô thật sự căng thẳng, đúng lúc của cô đến tìm cô để lấy tiền, nhưng bạn cùng phòng của cô đưa nên trách mắng là tiền mà cho.

Những lời tan nát trái tim của bạn cùng phòng, cô lóc kể lể lâu trong phòng ký túc xá của bọn cô.

Tống Chi liên tục gật đầu, đó thì đến Phong, cô cũng vui khi đối phương trở về thành công.

Chưa đến hai ngày, bọn họ trang điểm, công việc buôn bán cũng tệ lắm, một giới thiệu một , đầy nửa tháng mà bọn họ trang điểm đến tám .

Mặc kệ như thế nào chăng nữa thì Tống Chi cũng tiền lì xì, vì Phong Ngọc Lan thường những món ăn yêu thích của cô , còn mời cô và Hồng Kiến Quân đến ăn ở nhà.

Đầu tháng sáu, Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền chợ ở trong huyện, nhân tiện còn đưa Nguyên Khang về, nó về chơi nửa tháng .

lúc hôm nay Đường Minh Sơn nghỉ, thấy Đường Văn Tuệ bế đứa trẻ , Chương Nam Tuyền đang đợi cô ở bên ngoài nhà ngang, vì lập tức xuống lầu dẫn Chương Nam Tuyền .

Vốn là định khi đưa Nguyên Khang trở về thì hai bọn họ sẽ trở về đội sản xuất, nhưng kết quả vợ chồng Phong Ngọc Lan kéo nhà ngang ăn cơm trưa.

Đây là đầu tiên Chương Nam Tuyền đến nhà của Phong Ngọc Lan, vì một chút mất tự nhiên, điều là chuyện đó cũng thể ngăn cản công việc giúp đỡ của , như rửa rau, trông lửa, vân vân.

Chị dâu Triệu khi chính là yêu của Đường Văn Tuệ, cũng hiểu nọ là một tồi thì trêu ghẹo Đường Văn Tuệ vài câu, Đường Văn Tuệ chỉ trốn phía Phong Ngọc Lan với khuôn mặt đỏ bừng.

Nguyên Khang và họ lâu gặp nên quấn quýt khi trở về, nếu cái đuôi lưng Đường Minh Sơn thì sẽ ôm chân của Phong Ngọc Lan chỗ dựa.

" là chúa dính mà." Đường Văn Tuệ vỗ vai nó một cái : "Nó nhớ ở nhà, mấy ngày nay nó đều mơ gọi cha , gửi nó qua đây."

Chỉ là nhà họ Đường cũng thật vui vẻ, con nít nhớ bọn họ gì? Điều đó cho thấy mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên hòa hợp.

Sau khi Chương Nam Tuyền và những khác rời , Đường Minh Sơn cắt tóc cho Nguyên Khang , Yến Tử và Niếp Niếp đều đến xem cảnh tượng vui vẻ .

Mà mặt khác, Phong Ngọc Lan ở trong phòng sách, vài ngày nữa cô sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

Sau khi cạo trọc đầu trọc cho Nguyên Khang, Đường Minh Sơn đun nước cho nó tắm rửa, khi xuất hiện mặt Phong Ngọc Lan, nó là một đứa bé thơm tho.

"Không chơi ?"

Thấy nó dựa vai cô gì, Phong Ngọc Lan ôm nó lòng hít một hương em bé, đó hỏi.

"Con ở bên ."

Nguyên Khang nhẹ nhàng .

Đường Minh Sơn thì chợt thấy lời , lập tức thẳng tay xách nó lên: "Con ngựa gỗ của con dính đầy bụi , mau bồn nước bên lau chùi nó ."

Nguyên Khang ngựa gỗ nhỏ bụi, vội vàng theo Đường Minh Sơn xách nó rửa sạch bên bồn rửa, thật khá sạch sẽ, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều là thích dọn dẹp, trong nhà sẽ thứ gì bụi bặm.

Nguyên Khang là một đứa trẻ thật thà, cha bụi thì là , vì ở đó bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, may là mùa hè, nếu sẽ cảm lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-129.html.]

Sau đó, xuống lầu phơi ngựa gỗ nhỏ, chơi một hồi lâu cùng bọn Niếp Niếp, lúc mới mang theo ngựa gỗ nhỏ và Đường Minh Sơn trở về nhà.

"Đừng ồn con, đang sách ?"

Đường Minh Sơn lo lắng dặn dò hai câu.

"Biết ạ."

Nguyên Khang gật đầu, sờ sờ con ngựa gỗ nhỏ yêu quý, lúc mới chạy đến phòng bên cạnh tìm Niếp Niếp.

Từ khi trẻ con đánh ở nhà trẻ, chị dâu Trương và chị dâu Triệu ít khi đưa con qua nhà trẻ, chỉ khi gia đình bận trông mới đưa qua.

Mà Phong Ngọc Lan nghĩ là trời nóng lên, trẻ con thích chạy trong sân rất dễ cảm sốt, cho nên khi Nguyên Khang về, bọn họ và Nguyên Khang thương lượng một phen, tạm thời đưa qua nhà trẻ.

Phong Ngọc Lan tham gia thi mấy ngày, Nguyên Khang cũng nhà trẻ, mà là do Tống Chi chăm sóc.

Vốn chị dâu Triệu giúp đỡ, nhưng cô thấy còn ba tháng nữa sẽ sinh, vốn Niếp Niếp cần chăm sóc thêm một Nguyên Khang, hao tâm tổn sức.

Chăm sóc con nhà cùng con nhà vẫn chút khác biệt, tinh thần trách nhiệm quá lớn, cho nên Phong Ngọc Lan khéo léo từ chối, hao tâm tổn sức.

Mà Tống Chi là tự tới cửa chăm sóc Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn rất cảm kích, khi hai Phong Ngọc Lan ngoài, Tống Chi mang Nguyên Khang về nhà, lấy tất cả đồ ăn ngon trong nhà cho Nguyên Khang ăn.

Nguyên Khang là một đứa trẻ rụt rè, nó cũng nhớ rõ ông bà nội còn cha dạy một ít, hơn nữa mới ăn sáng, bụng nhỏ còn tròn vo cho nên nhận một miếng bỏng gạo, xua tay đủ .

Tống Chi cũng lo lắng, đây cũng là đầu tiên cô chăm sóc đứa nhỏ như , luôn sợ tiếp đãi chu đáo, này Nguyên Khang cũng tới.

Cũng may Nguyên Khang là một đứa nhỏ dễ chăm sóc, khi ăn bỏng gạo xong, Tống Chi tỉ mỉ lau sạch miệng cùng bàn tay nhỏ bé cho nó, khi Nguyên Khang tỏ vẻ cùng bọn Niếp Niếp xuống lầu chơi ngựa gỗ nhỏ, Tống Chi một tay cầm ghế nhỏ, một tay xách ngựa gỗ nhỏ theo bọn họ xuống bờ đê.

Chị dâu Vương đang phơi quần áo trong bờ đê, thấy cô vẫn chằm chằm đứa bé, nhịn qua với cô vài câu.

Lúc Nguyên Khang đẩy ngựa gỗ nhỏ, thiếu chút nữa ngã xuống, Tống Chi hoảng sợ xông tới xem thử, chỉ thấy Nguyên Khang hì hì tiếp tục chơi.

"Trẻ con đều như , ."

Thấy cô lo lắng như , chị dâu Vương .

Tống Chi vuốt n.g.ự.c một chút: "Nhìn sợ quá..."

Buổi sáng, Phong Ngọc Lan thi xong thì trở nhà ngang, Tống Chi chuẩn cơm trưa xong, kéo Phong Ngọc Lan để cô ăn ở đây, buổi trưa Hồng Kiến Quân về ăn cơm.

Nguyên Khang còn giúp bưng bát đũa, chân ngắn nhưng chạy nhanh, lúc ăn cơm, Nguyên Khang gắp thức ăn cho Phong Ngọc Lan, lúc thì gắp thức ăn cho Tống Chi khiến Tống Chi vui.

Buổi chiều, Tống Chi còn mang theo Nguyên Khang dạo một vòng trong thị trấn, mua cho nó kẹo mút gỗ mà đứa nhỏ thích nhất.

Một cây gậy gỗ nhỏ, phía mang theo một viên kẹo lớn, thật chính là kẹo mút phiên bản đơn giản trang trí tinh xảo, những viên kẹo dẹt đặt ngay tại chỗ.

Lúc ngang qua sông thị trấn, phát hiện ít tắm rửa sông, Tống Chi sợ Nguyên Khang , vội vàng mang theo nó trở về nhà ngang, gần đây mưa nhiều, nước sông cũng dâng lên ít, chỉ sợ xảy chuyện.

Kết quả, hơn bốn Phong Ngọc Lan giờ về, với Tống Chi chuyện sông trong thị trấn cuốn trôi một đứa nhỏ tắm rửa: "Nghe mười hai tuổi, bởi vì thành tích học tập cho nên thi, ở cùng bọn chị dâu Hồng, trong nhà tổng cộng ba đứa con, đây là đứa thứ hai.”

Tống Chi thì lưng lạnh lẽo, vội vàng sờ sờ Nguyên Khang bên cạnh đang chổng m.ô.n.g chơi đồ chơi: "Buổi chiều em đưa thằng bé ngang qua, cảm thấy nước sông dâng lên cao, sợ nó cũng được mát mẻ cho nên vội vàng mang theo thằng bé .”

Phong Ngọc Lan thở dài: "Nghe chị dâu Vương , hình như mỗi năm đều xảy chuyện, bác Ngô buổi tối họp, để cho phụ và con trẻ chú ý một chút.”

Tống Chi gật đầu: "Quả thật nên để ý.”

Loading...