Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-08-03 08:45:25
Lượt xem: 219

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị dâu Tiêu như , Phong Ngọc Lan gật đầu đáp . Sau khi tiễn chị dâu Tiêu, Phong Ngọc Lan chút vui mừng, dù nếu đó là sự thật, cô sẽ một công việc khác để .

Niếp Niếp theo Phong Ngọc Lan như một cái đuôi nhỏ. Cô quét nhà, Niếp Niếp sẽ lấy cái ki hốt rác để cô đựng rác. Cô lau bàn, Niếp Niếp sẽ ngẩng đầu lên : "Thím, cháu thể giúp một chút ?"

"Ngoan, thím lau xong sẽ dạy cháu đếm. Trước cháu đếm bao nhiêu ?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Niếp Niếp suy nghĩ một chút, duỗi hai cái tay nhỏ bé: "Mười lăm."

"Vậy Niếp Niếp đếm từ đầu cho thím nhé, ?"

"Dạ."

Niếp Niếp đếm to "một, hai, ba".

Nghe tiếng con gái đếm ở nhà bên cạnh, chị dâu Triệu mở cửa tới chỗ Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan vẫy tay hiệu cho cô . Chị dâu Triệu mỉm , quấy rầy đứa trẻ, kéo một chiếc ghế đẩu gần đó và xuống.

Sau khi Niếp Niếp đếm xong, Phong Ngọc Lan cũng thu dọn đồ đạc xong. Cô rửa tay, bế Niếp Niếp đến bàn ăn xuống, lấy tập sách cô dùng , đưa cho Niếp Niếp một cây bút chì, dạy con bé tiếp tục .

Khoảng một giờ , Phong Ngọc Lan thấy Niếp Niếp chút yên lòng , vì bèn đóng cuốn sách nhỏ : "Vậy thì chúng học, chơi ."

Niếp Niếp nở một nụ thật tươi, và đợi chị dâu Triệu quở trách con bé vài câu, con bé nhanh chân chạy tìm Yến Tử .

"Nó hiếu động, chẳng yên !"

Chị dâu Triệu chỉ cảm thấy trẻ con hiểu sự khổ tâm của lớn. Cô thể thấy Phong Ngọc Lan thực sự dạy học cho trẻ con. Hơn nữa cô bên lâu như cũng mà chăm chú, đứa bé lọt chứ?

"Sắp một tiếng ."

Phong Ngọc Lan uống một chút nước, mỉm bên cạnh chị dâu Triệu: "Nó vẫn còn là một đứa trẻ mà, đưa tới trường học cũng còn vài năm nữa."

Ở thị trấn nhỏ của huyện thời buổi nhà trẻ, trường mầm non gì cả, là chờ đến tuổi, đủ điều kiện thì mới đưa đến trường tiểu học của huyện.

“Ừ...” Chị dâu Triệu ngượng ngùng nhỏ: “Hôm cha Niếp Niếp còn một đứa nữa. Em xem bây giờ Niếp Niếp lớn , sinh thêm một đứa nữa cũng . chị chỉ sợ sinh đứa thứ hai thì trông cả hai đứa, đến lúc đó nếu ở quê mang Niếp Niếp thì công sức của chị chẳng là uổng công ?"

Khó khăn lắm mới đưa Niếp Niếp từ quê lên , nếu chỉ vì đứa thứ hai mà mang về thì còn gì nữa?

Không chờ Phong Ngọc Lan chuyện, chị dâu Triệu : "Cho nên chị với cha Niếp Niếp đừng vội. Chờ Niếp Niếp học , sáng sớm đưa con học, trưa và chiều thì chị đón, khi đó sinh thêm."

Phong Ngọc Lan phát hiện chị dâu Triệu cần cô gì, chỉ cần yên lặng lắng thôi.

, từ chuyện sinh đứa thứ hai đến chuyện hôm nay thím Lý gặp mặt ai.

"Mất mặt lớn như , chị thấy nếu là về quê thì cũng là qua chỗ cô của bà mà trốn thôi."

Đối việc thím Lý mất mặt, chị dâu Triệu chút hả hê, loại cần xử lý.

"Không quê bọn họ ai ?"

“Không còn ai, nhưng nhà cũ vẫn còn, thể cho ở.” Chị dâu Triệu đang thì thấy tiếng con nít chạy lon ton, đó Yến Tử và Niếp Niếp vội vã chạy .

Niếp Niếp lập tức trốn lưng chị dâu Triệu, Yến Tử lo lắng : "Mẹ cháu bảo cháu với thím Triệu là bà nội Niếp Niếp tới."

Chị dâu Triệu biến sắc, bế Niếp Niếp dậy: "Em dâu, chị về đây."

Nói xong thì cửa bên cạnh, đóng sập cửa bao lâu, Triệu tới.

mang một cái gùi đựng củi ngắn, chị dâu Trương và những khác cũng đang ở trong hành lang, lén lút quan sát phía .

Phong Ngọc Lan lấy sách xem.

Mẹ Triệu thấy cửa khóa thì ở trong. Bà đập cửa : "Niếp Niếp , mở cửa cho bà nội, bà nội mang củi tới cho nhà cháu."

Chị dâu Triệu hiệu cho Niếp Niếp im lặng, chằm chằm cửa lời nào.

Thấy họ trả lời, Triệu đặt gùi xuống, lấy hai thanh củi, trực tiếp cửa nhà họ, tỏ vẻ nếu các mở cửa thì sẽ chờ ở đây hoài.

Thấy , chị dâu Trương chút lo lắng cho chị dâu Triệu, thím Điền thấy híp mắt đến chuyện với Triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-39.html.]

"Chị, chắc ai ở nhà, là chị qua chỗ chút ."

"Không cần, cứ đợi ở đây. xem rốt cuộc đứa con dâu chịu mở cửa cho chồng ý gì."

Chị dâu Triệu nghiến răng, mắng bà già cách , chỉ thể giả vờ mới tỉnh ngủ mà mở cửa, mang vẻ mặt kinh ngạc Triệu mà : “Mẹ mới tới khi nào , con còn cho rằng đang mơ nữa, trong mơ gõ cửa. Nào, nào, nào, ạ."

Thím Điền lo lắng sợ họ cãi , Triệu Thiên dặn dò nếu đến thì nhờ bà lôi kéo chút.

Phong Ngọc Lan dậy , thấy thím Điền ở cửa, cũng cũng xong, vì bèn mời đối phương .

Chị dâu Trương thấy thế cũng tới.

Nhìn thấy những cuốn sách bàn, thím Điền mỉm Phong Ngọc Lan : "Đã sớm hai các cháu thích sách, đúng là thật."

"Rảnh cũng gì, học thì học mãi hết."

Phong Ngọc Lan rót cho mỗi một ly nước.

Chị dâu Trương ngóng động tĩnh nhà bên cạnh, chỉ Triệu cuộc sống ở nhà eo hẹp, tiền mấy ngày Triệu Thiên lấy về căn bản đủ. Lần tới một là tặng củi lửa, hai là xin bọn họ thêm ít tiền.

“Quả nhiên là tới lấy tiền.” Chị dâu Trương tặc lưỡi: “Một tháng cầm mười lăm đồng về mà còn đủ dùng.”

“Cả nhà lớn mà, còn mấy cháu trai nữa. Mấy ngày ăn thịt một , chắc chắn là đủ dùng." Thím Điền .

Vốn dĩ mua thịt bằng tiền đắt hơn phiếu thịt nên tiền đương nhiên tiêu nhanh.

là chịu chi mà, mấy Niếp Niếp một tháng cũng chỉ ăn hai, ba thịt.” Chị dâu Trương cảm thấy ấm ức cho chị dâu Triệu.

lúc , tiếng của Niếp Niếp từ nhà bên cạnh truyền đến, Phong Ngọc Lan và những khác vội vàng chạy tới.

Niếp Niếp chị dâu Triệu che chở lưng, thấy đám Phong Ngọc Lan đến, chị dâu Triệu đỏ mắt nhờ Phong Ngọc Lan đưa Niếp Niếp .

Phong Ngọc Lan ôm Niếp Niếp về nhà, còn chị dâu Triệu thì bắt đầu tranh cãi với Triệu, thím Điền và chị dâu Trương mỗi kéo một , chẳng mấy chốc mấy đến trở về nhà.

"Bị đánh?"

Phong Ngọc Lan nâng khuôn mặt nhỏ của Niếp Niếp lên, thấy một vết tát má trái.

"Bà nội, bà nội cháu ở thành phố ăn ngon mặc , nhớ thương chị em trong nhà. Mẹ cháu, cháu..."

Niếp Niếp .

"Mẹ cháu bà nội một câu, bà nội liền kéo cháu đánh cháu. Hu hu hu."

Phong Ngọc Lan đau lòng ôm con bé: "Ngoan, thím cho cháu kẹo ăn."

Cô lấy trong tủ một nắm kẹo, nhét một ít túi Niếp Niếp , đó bóc một chiếc khác đút miệng con bé.

kẹo để ăn nhưng tiếng ồn ào sát vách, tinh thần Niếp Niếp vẫn , nước mắt lưng tròng.

Phong Ngọc Lan xoa đầu cô bé: "Vào phòng một lát với thím ."

Niếp Niếp bây giờ cô nên thì gật đầu.

Phòng trong cách âm hơn phòng ngoài một chút, ít nhất thấy nhà bên cạnh mắng chửi cái gì.

"Để thím kể cho cháu một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa, một cô bé sinh với đôi mắt xanh tuyệt ."

Sau khi kể chuyện xong, nhà bên cạnh còn âm thanh gì nữa.

Cô bảo Niếp Niếp đợi trong phòng, cô thì ngoài một cái.

Kết quả phát hiện Triệu đang mang vẻ mặt tức giận ở cửa nhà chị dâu Triệu, chị dâu Triệu thì đang ở trong phòng.

Nhìn thấy Phong Ngọc Lan , chị dâu Triệu sang, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Phong Ngọc Lan khẽ lắc đầu, và đóng cửa .

Thấy , chị dâu Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Thiên và Đường Minh Sơn cùng trở về. Vừa bước cổng nhà ngang, Yến Tử chạy đến với Triệu Thiên về việc Triệu đến, còn đánh .

Triệu Thiên vội vàng lên lầu. Mẹ Triệu thấy , lập tức gào thảm thiết: "Cái thằng cưới vợ quên , hôm nay vợ của con bắt nạt bà già thảm ."

“Nói đến lương tâm, tới liền mở miệng con cho mười đồng, con chứ?” Chị dâu Triệu cam lòng tụt , cũng mắng theo: "Kết quả trở tay tát cho Niếp Niếp một bạt tai. Mẹ đúng là bà nội thật đấy."

Loading...