Nếu cứ khăng khăng đấu giá mảnh đất đó, một khi xảy chuyện sẽ tổn thất quá nửa tài sản.
Tạ Thần, Tạ Thần . Một lúc lâu , cụp mắt xuống, khẽ "ừm" một tiếng.
"Tạ Thần, đang gì ?"
"Anh nhưng em vui."
[Trời ơi, ai hiểu chứ, câu ' em vui' thật sự chạm đến tim quá!]
[Trước khi c.h.ế.t kiếm một như thế , khi c.h.ế.t kiếm một như thế .]
[Nhận nhận nhận! Nhận yêu yêu đương mù quáng .]
Tim đột nhiên như vò nát, đây cứ như một quả b.o.m hẹn giờ Tạ Thần .
Khi tỉnh táo, cõng quả b.o.m bao lâu.
Có lẽ một ngày nào đó sẽ nổ tan xương nát thịt nhưng nỡ vứt bỏ.
Khi buổi đấu giá gần kết thúc, mô hình mảnh đất đó cũng trưng bày .
thấy Sở Minh Uyển giơ bảng thì âm thầm theo.
[Nữ phụ hồ đồ quá, đây là cái bẫy của nữ chính, mảnh đất phía Nam thành phố bề ngoài là khu đất vàng, chắc chắn lời nhưng thực lòng đất chất phóng xạ, ai mua là c.h.ế.t chắc.]
[Tạ Thần đúng là đáng thương. Trong buổi đấu giá tổn thất quá nửa gia sản, còn nhà họ Tạ nghi ngờ, dần mất quyền lực.]
[Cứ tưởng nữ phụ đổi , hóa là định gây chuyện lớn hơn.]
Trong những giá, chỉ còn và Sở Minh Uyển cạnh tranh.
Từ đầu đến cuối, Tạ Thần chỉ điềm tĩnh nghịch ngón tay . Cho đến cuối cùng, Sở Minh Uyển giơ bảng, theo nữa.
Bình luận: [???]
[Không, khoan ? Sao là nữ chính đấu giá mảnh đất ?]
[Ha ha ha ha, dù thì nữ chính cũng tự hại .]
Tạ Thần ngẩng đầu .
"Không nữa ?"
"Từ đầu , chỉ là cô lượt hết đến khác quá đáng."
Tạ Thần chợt đưa tay xoa đầu nhưng gạt . Vợ chồng già , còn mấy trò .
và Tạ Thần rời khỏi hội trường, đúng lúc gặp Sở Minh Uyển và Tạ Cảnh đang cãi ở một góc.
"Không cực kỳ chắc chắn ?"
"Làm Sở Ngữ Ninh đột nhiên theo nữa chứ, kế hoạch là đồng ý mà, bây giờ xảy chuyện trách ? Nhà họ Sở vốn dĩ cần mảnh đất đó, đó chỉ là cái cớ đưa để chọc tức Sở Ngữ Ninh thôi."
"Dưới lòng đất chất phóng xạ, mảnh đất đó thể lấy ."
Quả nhiên là cái bẫy nhắm .
Mảnh đất đó thể lấy , Sở Minh Uyển chỉ thể hủy bỏ giao dịch.
Tiếng tăm ảnh hưởng thì khỏi , tiền phạt vi phạm hợp đồng lên tới hàng trăm triệu.
Theo tiếng cãi vã càng lúc càng gay gắt, chỉ thấy một tiếng "chát" giòn tan.
[Con nó, Tạ Cảnh đ.á.n.h nữ chính chứ?]
[Nữ chính chạm giới hạn, nam chính luôn ghen tỵ với trai , lợi dụng cô để đối phó Sở Ngữ Ninh và kéo Tạ Thần xuống nước.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-hanh-phuc-yeqb/chuong-6.html.]
[Xin yếu ớt một câu, ai còn nhớ ban đầu thiết lập nhân vật trong truyện là nữ chính điềm tĩnh thông minh X nam chính công tử bột đối lập với nam phụ ít hiểu phong tình X nữ phụ hư vinh thích so sánh ?]
[ thể mặt tối của cả hai đều là em ruột thịt của nên mới đặc biệt ăn ý đến ?]
khoác tay Tạ Thần hiệu chúng đường vòng.
Khoảnh khắc , giữ chút tôn nghiêm cho Sở Minh Uyển.
Trên đường về, hiếm khi im lặng như .
Tạ Thần .
"Em đang nghĩ gì ?"
"Em đang nghĩ về Tạ Cảnh và Sở Minh Uyển. Nếu Tạ Cảnh ghen tỵ với thì em còn hiểu nhưng Sở Minh Uyển ghen tỵ với em thì em thấy khá vô căn cứ."
"Con luôn khao khát những thứ ."
"Anh cũng ?"
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ xe.
Tạ Thần cụp mi mắt xuống ngẩng đầu : "Bây giờ thì hết ."
Thời gian thấm thoát trôi đến Tết Dương lịch, chúng về biệt thự cũ của Tạ gia. Bên đó cũng gọi điện bảo về.
Hồi nhỏ, Tạ Thần lớn lên cùng bà nội nên mối quan hệ với bố Tạ thực cũng chẳng hơn là bao. Đặc biệt là khi Tạ Cảnh chào đời, sự thiên vị của hai càng rõ ràng.
Trước đây, chủ động giục Tạ Thần đưa về, chỉ để so kè với Sở Minh Uyển.
Năm nay chỉ an tâm ở nhà đón năm mới.
Trong phòng khách, Dục Chiêu đang vui vẻ chạy khắp nhà, tay cầm chiếc cúp giải nhất cuộc thi mỹ thuật.
hỏi thằng bé phần thưởng gì.
Thằng bé đảo mắt một vòng, chỉ tuyết đọng ngoài cửa sổ nhất quyết kéo và Tạ Thần đắp tuyết.
Thân tuyết lăn bốn năm vòng trong vườn.
To đến mức gần bằng chiều cao của thằng bé.
Thằng bé giơ cái đầu xong lên nhờ Tạ Thần bế lên để đặt . Kết quả là giữ , đầu tuyết rơi xuống đất vỡ đôi.
Thằng bé giận dỗi lăn một cái đầu lớn hơn.
Gió lạnh cuốn tuyết bay, Tạ Thần cúi đầu chỉnh khăn quàng cổ cho .
Anh cụp mắt, những bông tuyết tinh nghịch bay qua kính mắt đậu hàng mi của , mi mắt khẽ run lên.
thấy thật đáng yêu, nhất thời kìm mà ghé sát hôn lên má .
Anh sững sờ một lát mỉm .
"Mẹ ơi! Sao lén hôn bố? Con thấy , hổ quá, hổ quá !"
Dục Chiêu xòe năm ngón tay che mắt.
vỗ vỗ đầu thằng bé.
"Vậy cũng hôn con nhé?"
"Hì hì, con , phần của con cũng để dành cho bố."
Dục Chiêu đây là đầu tiên gia đình ba chúng cùng đắp tuyết.
Thằng bé gọi dì giúp việc đến chụp ảnh cho chúng .