Bến tàu, muối lậu, đòn roi... và ngôi nhà mới.
Nàng xổm bên cây quế vàng đào bới lung tung, dùng tay lấp từng chút đất xuống hố, men theo cây lên, cây, trời, mái hiên, những bức tường trắng gạch xám vuông vắn xung quanh.
Mây trắng lững lờ trôi trung, làn gió sớm mai mang theo hương thơm từ rừng trúc, bên ngoài tường là xe ngựa tấp nập, bên trong bức tường là một thế giới riêng, tĩnh mịch đến lạ lùng.
Nhà mới ơi, nhà của .
Thật kỳ diệu, dù đây đến Hàng Châu nhiều , trong n.g.ự.c cũng luôn mang theo khoản bạc lớn, nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy vững tâm, thực sự như cánh bèo trôi sông, phiêu dạt định hướng.
bây giờ, khác .
Dù hiện tại trong ngoài căn nhà vẫn còn hỗn độn, nàng càng càng thấy vui vẻ, ngay cả làn gió thổi đến cũng dường như vô cùng dịu dàng.
Minh Nguyệt khẽ ấn nơi đặt khế đất trong ngực, kỳ lạ cảm giác an tâm ập đến.
Cảm giác thật kỳ diệu, như thể một lực lượng vô hình trồi lên từ lòng đất, vững vàng níu giữ hai bàn chân nàng, vươn lên , định trái tim nàng.
À, đây chính là nhà của .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nàng bỗng nhiên khao khát thổ lộ, một ôn hòa, dịu dàng, thể đóng vai bậc trưởng bối để chia sẻ niềm vui của .
nàng còn nữa.
Không hề báo , nàng nghĩ đến Thường phu nhân, tuy giống mẫu nàng, nhưng cũng rộng lượng và bao dung.
Nói là , Minh Nguyệt lập tức bò dậy khỏi mặt đất, chạy phố mua văn phòng tứ bảo, ôm niềm hân hoan trở về nhà mới, đầu tiên bước thư phòng xuống.
Viết gì đây?
Phải , mua nhà, nhà , nếu chuyện với , thể gửi thư trực tiếp đến đây...
Thường phu nhân về Kinh thành , nàng gia đình của riêng , còn thì ? Minh Nguyệt thầm nghĩ, chỉ là một khách qua đường tình cờ gặp gỡ, nàng còn nhớ đến chăng? Liệu nàng thấy thư của ?
Nàng bỗng thấy thật đáng thương, như một con ch.ó hoang bỏ rơi, từ xa khao khát thứ hạnh phúc thuộc về .
Không, nàng ngay lập tức cảm thấy hạnh phúc, dù , nhưng ở nơi đất khách quê vẫn một để nàng hoài niệm...
Sợ gì chứ! Minh Nguyệt thầm mắng tiền đồ, thì thôi, sứt mẻ miếng thịt nào! Nếu đối phương thích chuyện với , tự nhiên sẽ hồi âm, lúc đó chẳng sẽ ?
Nghĩ thông suốt, Minh Nguyệt vui vẻ trở , ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu động bút.
Chữ nàng hiện tại nhiều, khi gì mà , nàng mở thư pháp 《Thiên Tự Văn》 thuộc lòng từ đầu, chép theo âm tiết tương ứng.
Chữ , xiêu vẹo lớn tướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-107.html.]
Nàng thậm chí còn chắc đó là chữ đó !
nếu hết cả bức thư, chắc hẳn sẽ hiểu ý chứ?
Viết xong một bức thư, Minh Nguyệt thuộc lòng 《Thiên Tự Văn》 đến hàng trăm , gắng gượng học hơn hai mươi chữ mới!
Đợi nàng phơi khô giấy thư, Thất nương và Xuân Chi tìm đến nơi theo địa chỉ, dắt theo con la, cõng hành lý.
Đêm qua Minh Nguyệt và Tú cô cùng rời lúc nửa đêm, các nàng cũng rõ xảy chuyện gì, dám ngủ, đành đốt đèn dầu, may quần áo chờ đợi. Thức trắng cả đêm, những nhận tin vui Đông gia mua nhà mới, mà Thất nương cũng may xong một bộ xuân phục mới cho Minh Nguyệt, thật là hợp cảnh.
Hai kịp kinh ngạc, đồng loạt sững ở cổng nuốt nước miếng, mắt mở to.
“Đông gia, đây, chúng thật sự sống ở đây ?”
Một căn nhà lớn như thế tốn bao nhiêu tiền chứ!
“Chuyện mà còn giả ?!” Minh Nguyệt lớn, một tay kéo một trong, đắc ý : “Đã là sẽ dẫn các ngươi kiếm tiền lớn, sống cuộc sống sung túc mà!”
Hai xem 'oa' lên, miệng ngậm , hệt như ếch thành tinh.
“Mau xem bức thư !” Minh Nguyệt thò đầu khỏi thư phòng, cầm giấy thư khoe: “Ta thư !”
Mau khen !
“Oa!” Thất nương và Xuân Chi lập tức thu hút, đồng loạt đưa ánh mắt sùng bái.
Đặc biệt là Xuân Chi, kinh ngạc mừng rỡ: “Người chữ, còn chữ nữa!”
Thật là phi thường bao!
Minh Nguyệt các nàng đến mức ngượng ngùng, đỏ mặt hì hì: “Có lẽ chỗ sai, nhưng, nhưng cảm thấy giỏi, ha ha!”
Thường phu nhân và Liên Diệp chắc chắn cũng sẽ ngạc nhiên.
Trong những từ Hàng Châu về Kinh thành cả những tín sứ chuyên nghiệp, Minh Nguyệt tìm đắt nhất, uy tín nhất, kiểm tra địa chỉ kỹ lưỡng ủy thác cho họ gửi .
18_“Nếu thư hồi âm, ngươi nhất định gửi đến đấy.” Nàng hiếm khi tỏ lo lắng.
Người đó quá nhiều lời dặn dò tương tự, an ủi: “Đông gia cứ yên tâm, nếu thư hồi âm, dù trời đổ đao kiếm, cũng nhất định mang đến tận nhà!”
Minh Nguyệt cảm thấy yên tâm.
Nghĩ đến việc Thất nương và Xuân Chi dậy sớm sửa soạn hành lý thành, chắc chắn kịp dùng cơm, lúc bụng nàng cũng đang réo ùng ục, bèn tự quán ăn ven đường mua về một bọc bánh bao lớn, gói gọn gàng trong lá sen.
Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển, Hàng Châu cây cối tươi , sông nước khắp nơi, măng và tôm là món quen thuộc bàn ăn, nên bánh bao là nhân măng và tôm thịt. Không cần chế biến thêm, chỉ rắc thêm chút muối cũng thơm ngon.
Tối hôm đó, Minh Nguyệt, Thất nương và Xuân Chi đều ngủ, xắn tay áo lên dọn dẹp suốt đêm.