Hào Thương - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:41:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cha,” một hán tử ngoại hình giống Tô lão gia tử năm sáu phần từ sương phòng , gãi đầu, giọng khàn khàn , “Cứ để nó .”

Đọc sách đương nhiên , nhưng nhà lão Tô bọn họ nào là dòng dõi sách!

Luyện võ khổ, c.ắ.n răng một cái liền kiên trì , nhưng sách ư? Không chính là ! Mấy đời nay , chữ nhận gộp một giỏ cũng là may mắn lắm !

Ép trâu uống nước khi nó , thằng nhóc mười sáu tuổi , ngoài bôn ba một phen, con sẽ nuôi hỏng mất.

tổ phụ!” Thấy phụ giúp đỡ, tên nhóc liền vội vàng theo .

Tô lão gia tử hút t.h.u.ố.c nữa, khuôn mặt già nua nhăn nheo, rõ ràng đang giãy giụa.

Hiểu con ai bằng cha, con cháu rốt cuộc là thành phần gì, ngài còn ? Chẳng qua là đành lòng thôi.

Minh Nguyệt đại khái hiểu nỗi lo trong lòng Tô lão gia tử.

Hiện nay triều đình đ.á.n.h giặc, luyện võ liền đất dụng võ, đành bán mạng cho khác, thậm chí là ruộng, nhưng sĩ nông công thương, há là đùa ?

Lúc Tô lão gia tử cũng như bán hải sản mà Minh Nguyệt từng gặp lúc , bản vất vả cả đời, chỉ con cháu đời cũng vất vả như .

Tuy như , nhưng mà… sách thực sự cần thiên phú!

Chỉ cần còn một chút hy vọng, cần Tô lão gia tử thúc giục, cha tự xắn tay áo lên .

Nửa canh giờ , Tô tiểu lang mặt mày hớn hở sân lấy thương.

Hê hê!

Khó khăn lắm mới ngoài, cố ý khoe khoang võ nghệ, lập tức hăng hái tinh thần, múa vài đường thương hoa trong sân, xuất chiêu như rồng, khí thế như điện, thần thái phi phàm.

“Hay lắm!” Xuân Chi giỏi nhất khoản phụ họa, dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, càng khiến Tô Tiểu Lang vui vẻ hớn hở, miệng toe toét đến mang tai.

“... Ra ngoài lỗ mãng, càng tùy tiện tay tổn thương khác.” Tô lão gia tử ngừng lải nhải, thấy cháu trai vì quá phấn khích mà tai lọt tai , lão đành bất đắc dĩ sang Minh Nguyệt, “Tuy nó chẳng , nhưng võ công cũng phí hoài, uống rượu gây rối, còn xem thiên tượng. Chỉ là sức ăn lớn... Nếu nó lời, Đông gia cứ việc đ.á.n.h mắng.”

Cả đời lão thể là chẳng nên trò trống gì, nhưng cực kỳ chuẩn. Tuy chỉ mới gặp mặt một , lão cũng Minh Nguyệt loại việc bất lương. Nàng là một cô nương trẻ tuổi, dù thì cũng chỉ hạn hẹp, chắc chắn sẽ hại đến đứa cháu trai mới giang hồ ngây ngô của lão.

cũng là cháu ruột, khóe môi lão gia tử run rẩy, thở dài một tiếng, chắp tay vái chào, “Ra ngoài ăn, xin cô nương hãy rộng lòng bao dung.”

Nói lời ngay cả bản lão cũng đỏ mặt, Đông gia mới cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-133.html.]

Minh Nguyệt nghiêng tránh , “Đáng lẽ cảm ơn ông mới .”

Lão gia tử nàng một cái, nữa nhắc , “Nó ăn khỏe lắm, cô nương chịu khó bao dung.”

Minh Nguyệt cuối cùng cũng nhận một tia ngưng trọng bất thường, “... Được.”

--- Chương 40 ---

Vốn dĩ theo ý Minh Nguyệt, chuyến về phía Nam cần ai hộ tống. Hai bên thống nhất thời điểm tập trung tại bến tàu ngày mười hai tháng Tư, do Tô Tiểu Lang hộ tống các nàng giữa đây và Cố huyện, tiền công sẽ tính theo từng chuyến.

Thế nhưng Tô lão gia tử khăng khăng để Tô Tiểu Lang hộ tống các nàng đến tận bến tàu , lấy tiền, “Ra ngoài áp tiêu chuyện đùa. Nếu vì tính khí, phong cách hợp mà sinh nội đấu, nhẹ thì mất uy tín, nặng thì mất mạng. Nó là kẻ thiếu kinh nghiệm, nay cứ theo thử một chuyến xem năng lực đến . Nếu thể dùng, đương nhiên là ; nếu , vẫn bắt nó về sách, cũng lỡ việc buôn bán của Đông gia.”

Lời quả là lý, Minh Nguyệt cảm khái, “Lão gia tử suy tính chu , cứ theo cách .”

Chỉ Tô Tiểu Lang bên cạnh, đến việc còn khả năng về sách, cả lập tức run bắn, thầm thề thật chuyến .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Thương lượng xong, Tô lão gia tử liền cho dọn cơm.

Xưa nay câu “Nghèo học văn, giàu học võ”, ý nghèo nên học chữ, dù chi tiêu cũng giới hạn; còn học võ từ nhỏ luyện gân cốt, cần dùng d.ư.ợ.c liệu để tắm, mời danh sư dạy dỗ, thường xuyên đổi binh khí, mua ngựa... còn vì khổ luyện mà khẩu vị lớn, nhà bình thường chịu nổi?

Bởi , nhà họ Tô thực khá giàu , vài bữa cơm khách chẳng đáng là bao, Minh Nguyệt liền nhận lời.

Trước đây Minh Nguyệt chỉ luyện võ ăn khỏe, nhưng rốt cuộc là khỏe đến mức nào, nàng thể tưởng tượng .

Bây giờ, cần tưởng tượng nữa:

Tô Tiểu Lang hề khó khăn gì mà nuốt trọn ba cân thịt, bốn cái bánh bao nhân lớn (bột nở đặc ruột), và hai bát lớn cháo ngay mắt nàng! Ngoài còn trứng gà và rau xanh ít.

Minh Nguyệt trợn mắt há hốc.

Một bữa ăn như thế, bình thường chắc ăn hết trong một ngày!

Cảm thấy ánh mắt của nàng, Tô Tiểu Lang ngượng nghịu một tiếng, cố gắng ăn chậm , nuốt chửng nguyên một quả trứng gà, hai bên má phồng lên rõ cao.

Minh Nguyệt: “…”

Thất Nương và Xuân Chi bên cạnh mở to mắt, theo bản năng ôm chặt bát cơm của : Chẳng lẽ nó định cướp của ?

Tô lão gia tử đối diện chậm rãi một câu, “Một ngày nó ăn hai bữa.”

Người nghèo khổ trong dân gian đừng là ăn thịt, ăn đồ khô, mà ngay cả nước canh loãng cũng chỉ một bữa một ngày. luyện võ chịu ? Ít nhất cũng hai bữa, thậm chí là ba bữa.

Loading...