Hào Thương - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:42:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một con sói cái trẻ tuổi đầy dã tâm, khắp dựng gai nhọn, sẵn sàng tay bất cứ lúc nào, đạt mục đích thề bỏ qua.

Nàng mang theo một cỗ điên cuồng. Không sợ kẻ tàn nhẫn, bởi vì hành vi của kẻ tàn nhẫn thể đoán , suy luận . chỉ sợ kẻ điên, bởi vì kẻ điên thể kiểm soát, khó mà dùng lẽ thường để suy đoán.

Lý chưởng quỹ cuối cùng cũng thẳng , trịnh trọng , giống như đối xử với một đối thủ cùng tuổi : "Là nhất thời lỡ lời, là sai, Minh lão bản đừng trách cứ."

Lời , thế công thủ bàn đàm phán khác.

Quản sự Lý Ký cùng kinh ngạc liếc , còn Thất Nương và Xuân Chi cũng cuối cùng nhận sự khó chịu ban nãy đến từ :

Ban nãy đối phương bề ngoài thì cúi đầu, nhưng ngữ khí nghiêm túc, giống đang đàm phán ăn bình đẳng. Ngược , nó giống như sự dung túng và ban ơn cao cao tại thượng của một bậc trưởng bối kẻ chiến thắng, thậm chí mang theo vài phần soi xét ác ý của nam nhân đối với nữ nhân, khiến các nàng trông như thể đang hồ đồ quấy rối, thấp kém hơn khác .

So sánh hai bên, dù ngữ khí hiện tại còn ôn hòa như , nhưng khiến thoải mái hơn, bởi vì bên trong đó thêm một phần tôn trọng thật lòng.

Nghĩ , Thất Nương và Xuân Chi đều vô thức ưỡn thẳng lưng. Hừ, thể để các ngươi coi thường!

Ta và ngươi đều hai cánh tay một cái đầu, cùng lắm là liều mạng, ai hơn ai kém?!

Lỡ lời? là lỡ lời, bởi vì quá nhanh, nên thuận miệng lời thật lòng !

Minh Nguyệt khẩy trong lòng, ngoài miệng : "Tốt, ngài điều ngài , bây giờ, đến lượt đây.

Điều thứ nhất, nếu hợp tác, yêu cầu mỗi năm cung cấp một ngàn ba trăm tấm hàng. Cụ thể nhập hàng gì thì thể bàn bạc . Vừa ngài cũng tính, con gấp rưỡi, tính là quá đáng, thấp hơn nữa thà tự ."

Khối lượng giao dịch trung bình một năm một ngàn ba trăm tấm đặt ở Hàng Châu cũng là ít. Giá nhập mỗi tấm ít nhất thể ép xuống nửa lạng bạc hoặc hơn, chỉ riêng khoản chênh lệch giá nhập do lượng mang , mỗi năm nàng thể thu thêm sáu bảy trăm lạng bạc.

"Ngoài , tất cả thuế má đều do Lý Ký gánh vác."

Con thể dựa chút khôn vặt để trốn thuế, huống hồ còn Biện Từ đang hổ thị đán đán chờ phạm sai lầm. Nhất định thành thật theo chính đạo. như , lợi nhuận tiên sẽ ít một phần mười, Minh Nguyệt từ chối gánh chịu.

Lý chưởng quỹ suy nghĩ một lát, mặt nhanh chóng trao đổi với Quản sự. Người từ trong tay áo rút một chiếc bàn tính nhỏ bóng loáng, lách cách gảy một hồi, nhỏ vài câu với Lý chưởng quỹ.

Lý chưởng quỹ lắc đầu, đưa hai ngón tay gảy hai hạt châu bàn tính. Hai trao đổi ánh mắt, Lý chưởng quỹ nghiến răng gật đầu, "Được, đó là điều nên ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-142.html.]

Một ngàn ba trăm tấm là con nhỏ, nhưng trách ai tự thổi phồng chuyện lên từ đầu? Tuy nhiên, Hồ Ký c.h.ế.t, nếu thật sự phái hết tiểu nhị ngoài, xuống các thôn trấn bên ngoài để bán, cũng chẳng còn bao nhiêu.

"Điều thứ hai," Minh Nguyệt giơ ngón tay thứ hai lên, "Mấy nhà khách lớn hiện nay đều là do tự từng chút một gây dựng nên. Họ công nhận là . Lý Ký tiếp nhận, tính là vớ bở, đây là một món nhân tình. Tính thêm chuyện Hồ Ký , là hai món nhân tình... Cái gọi là hợp tác, hừ, thì là hợp tác, kỳ thực là ngài buôn hàng, còn kênh nhập hàng sẵn của các ngài quản, ngài thể tự nhập hàng bán hàng của , gần như là kiếm , nên đừng hòng bàn chuyện chia năm chia năm, chỉ chấp nhận hai tám, tám, ngài hai."

Hiện giờ là ngài cầu , cầu ngài, đừng mong nhượng bộ.

"Không thể nào!" Không cần Lý chưởng quỹ phản đối, Đại Quản sự cùng bên cạnh nhảy dựng lên một bước.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

"Vậy thì còn gì để bàn." Minh Nguyệt dứt khoát, dậy uống cạn chén trong tay, "choang" một tiếng đặt xuống, "Thất Nương, Xuân Chi, chúng ."

Thất Nương và Xuân Chi vốn luôn lấy Minh Nguyệt chủ, cuốn theo nàng như gió, , cho Lý chưởng quỹ và Đại Quản sự cơ hội phản ứng. Đến khi bọn họ hồn, ba cùng với Tô Tiểu Lang "đùng đùng đùng" xuống lầu mất !

Lý chưởng quỹ: "..." Người ? Đi ?!

Hắn "vút" một cái bật dậy khỏi ghế, nhanh chân đuổi ngoài, bám lan can mà gọi vọng xuống, "Minh lão bản, Minh lão bản, còn thể thương lượng mà!"

Khách ăn bên nhao nhao ngửa mặt lên xem trò vui, còn ba Minh Nguyệt thì hề đầu , chỉ Tô Tiểu Lang mặt, cảnh giác trừng mắt .

Lý chưởng quỹ màng đến việc mất mặt, triệt để sững sờ.

Giới trẻ bây giờ cứng rắn đến ? Một lời hợp liền chuyện nữa? Đây là kiểu ăn gì!

Buôn bán mà, lẽ qua cọ xát, điều chỉnh nhiều mới đúng! Ngươi và con giun trong bụng , điều chỉnh giá cuối!

"Chưởng quỹ," Đại Quản sự nhíu mày, "Người họ Minh rõ ràng nắm thóp chúng ."

Lý chưởng quỹ trong lòng bực bội, "Vô ích. Chẳng lẽ ?"

Trong một năm, trừ Tết Nguyên Đán thì chỉ Tết Trung Thu là thời điểm hàng bán chạy nhất. Nàng bày thế rõ ràng là mượn cơ hội khoe mẽ quyền lực!

"Hừ!" Lý chưởng quỹ giận dữ đ.ấ.m mạnh lên lan can, "Chúng cứ cưỡi lừa xem hát, sẽ thấy!"

Đừng nghĩ chỉ ngươi mới hậu chiêu.

Cùng lúc đó, Thất Nương xe la hỏi Minh Nguyệt, "Đông gia, chúng thật sự ?"

Loading...