Hào Thương - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:45:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:45:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Nói xong, sang với Lương Ngư và Hạ Sinh: "Bảo Thất Nương dẫn các ngươi xem chỗ ở, hiện giờ nàng là đại quản gia bên ! Cũng quen một chút, kiểm tra xem bàn ghế, chăn đệm các loại, thiếu gì thì bổ sung, lát nữa cùng đến nhà bếp dùng bữa."
"Đi thôi, cần câu nệ, đến đây coi như là về nhà ." Thất Nương với hai : "Đã mang theo chén đũa ? Ta cho các ngươi , vị Cao đại nương hầm canh thì đúng là cao thủ..."
Ba xa, Minh Nguyệt một lúc, đầu vẫy tay với Xuân Chi, nháy mắt: "Đi, dẫn ngươi xem bảo bối !"
Bảo bối gì?
Xuân Chi mơ hồ theo, rẽ qua tường viện, ngẩng đầu lên, tâm thần chấn động:
Đã là giữa tháng Mười, gió thu nổi, chỉ thấy khắp sân rực rỡ ánh ráng chiều, màu nước khuấy động, tựa như ánh vàng nổi mặt nước, rung động lòng ...
Nàng vô thức bước trong đó, ngẩng đầu , nhịn đưa tay chạm , nhưng với tới, cứ như thể đang ở trong một giấc mộng kỳ ảo: "Cái ..."
Đây là một giấc mộng chăng? Chắc chắn , nếu thể thấy ánh ráng chiều, sóng nước và ánh trăng cùng hiện diện?
Tác giả lời : Bạn biệt danh "Ngư Lương" ở đây ? Nữ hộ viện đại tỷ võ nghệ cao cường, nhân vật mới sử dụng tên "Lương Ngư" do ngươi cung cấp, cảm tạ! [Mặt mèo tam thể]
--- Chương 49 ---
"Thế nào, tệ chứ?" Minh Nguyệt giấu vẻ đắc ý, tự động giải thích: "Loại lấy tông tím, đỏ, vàng chủ đạo, bắt nguồn từ ráng chiều, đặt tên là Hà Nhiễm. Loại xanh lục, màu nước hài hòa, bắt nguồn từ cỏ nước ven bờ, xuôi theo sóng, gọi là Tĩnh Thủy Lưu Thâm; Loại lấp lánh ánh sáng , trông giống hình ảnh thuyền bè neo đậu giữa lòng sông đêm, ánh trăng rọi xuống, cả dòng sông như đầy những mảnh bạc vụn ?"
Ngựa với yên , vải đương nhiên cũng cần tên , điển cố , mới dễ bán giá cao. Nếu , khách hàng mặt mũi để ngoài ?
Xuân Chi hồi lâu mới hồn, đó thở dài: "Nếu cái còn , thực sự cái gì mới gọi là nữa."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Minh Nguyệt trăm mối cảm xúc lẫn lộn : "Ngươi tốn bao nhiêu công sức , chỉ riêng vải nhuộm hỏng đủ cho một gia đình bình thường sống qua mấy năm ..."
Nhuộm những thứ giống bình thường, cần điều chỉnh màu sắc cho từng thớ vải, dẫn đến việc hoa văn của mỗi cuộn vải đều sự khác biệt tinh tế, tổn thất ban đầu là cực lớn. Nhờ việc , nàng những năm tới sẽ thiếu vải vóc thường ngày để mặc.
Xuân Chi mấy đưa tay sờ, nhưng sợ hỏng: "Chỉ là màu sắc hoa văn rực rỡ vô cùng, thường mặc , chắc áp chế vẻ đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-175.html.]
"Chà, là ," Minh Nguyệt lớn, "Thứ nhất, thường nào nghĩ nhiều như ? Thứ hai, chỉ cần là đồ , chỉ nghĩ mặc lên cho nhanh, ai cũng cho rằng áp chế ."
Xuân Chi gật đầu: "Điều cũng đúng."
Có mấy kẻ điều nào dám xông lên khi đang vui vẻ mặc quần áo mới, những lời vô lễ như "Ôi, bộ đồ ngươi mặc trông khó coi, đừng mặc nữa" chứ?
Nàng đột nhiên phấn khích: "Đây là hàng độc của riêng chúng , nhất định sẽ bán chạy, , chỉ là bán chạy, chỉ ở Cố huyện thì quá thiệt thòi , chúng thể bán đến Châu thành! A, lẽ còn thể đến Phủ thành... Chỉ là bắt đầu từ đầu, cần tìm đáng tin cậy. Lý chưởng quỹ bên chắc ."
Xuân Chi cái , cái , chỉ thấy thứ gì cũng , thao thao bất tuyệt một hồi lâu mới phát hiện, Minh Nguyệt vẫn hề lên tiếng.
"Đông gia?" Xuân Chi dừng lời, lo lắng hỏi: "Ta đúng ?"
Minh Nguyệt : "Ngươi đúng, nhưng đúng."
Trong sân đầy rẫy các giá gỗ, ánh mắt nàng xuyên qua các giá đỡ, vượt qua biển vải đang bay lượn, dường như thấy chân trời xa xăm, giọng cũng trở nên hư ảo: "Ta Kinh thành."
Năm chữ nhẹ tênh, Xuân Chi nhất thời kịp phản ứng. Đông gia gì cơ?
Đi ?
Minh Nguyệt nàng rõ, chỉ là nhất thời đầu kịp, liền tự tiếp: "Ban đầu cũng nghĩ, thể nhân cơ hội bán đến các châu huyện, nhưng luôn cảm thấy thiếu sót điều gì đó. Mấy ngày , cứ loanh quanh trong thành, ghé thăm từng tiệm vải, tới lui, đột nhiên hiểu . Nhiều thương nhân từ Kinh thành còn đến đây nhập hàng, mà hàng mới của hề kém hơn so với hàng thị trường, tại nhất định từng bước một? Tại thể thẳng một bước?"
Xuân Chi cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Minh Nguyệt, nhất thời khô cả cổ họng, vốn giỏi ăn như nàng chỉ thốt mấy chữ: " mà, nhưng mà lạ đất khách..."
Đó là Kinh thành! Nàng ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ!
Minh Nguyệt hỏi ngược : "Lúc đến Cố huyện, chẳng cũng là lạ đất khách ?"
Xuân Chi : " Cố huyện nhỏ bé còn những kẻ đầu rắn như cha con Hồ chưởng quỹ, Kinh thành là Thiên tử chân..."
"Ban đầu cũng nghĩ như ." Từng cuộn vải giăng như những cánh buồm ánh mặt trời, dẫn lối đến những nơi xa xôi tên, tạo một vùng bóng râm lớn phía . Minh Nguyệt dứt khoát xuống đất: " mượn cơ hội chuyện với mấy thương nhân đến từ Kinh thành, và những thuyền phu từng Kinh thành, nghĩ như nữa."
"Thiên tử chân" cố nhiên khiến thường kính sợ, nhưng đừng quên còn một câu khác, gọi là "Thiên cao Hoàng đế xa", càng những nơi xa xôi hẻo lánh cách xa triều đình, thực càng dễ một tay che trời.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.