Hào Thương - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:47:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ do , về một chút quan hệ giữa Võ Dương Quận chúa và Thường phu nhân, Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy hai quả thực hai ba phần tương đồng, tuổi tác cũng xấp xỉ . Chỉ là Võ Dương Quận chúa lông mày rậm mắt to, ngũ quan thêm phần khí, hình cũng cao lớn hơn, giống như một Bắc phương thuần túy.

Khi Minh Nguyệt theo thị nữ bước đến gần, quả bóng mà Võ Dương Quận chúa đ.á.n.h một lỗ, một vòng thái giám và tỳ nữ xung quanh liền vỗ tay reo hò, “Quận chúa đ.á.n.h thật !”

Võ Dương Quận chúa thỏa mãn, lớn ném gậy đ.á.n.h bóng , tự một thái giám lanh lợi đỡ lấy. Tiếp theo tỳ nữ dâng khăn nóng, Võ Dương Quận chúa nhận lấy, ngẩng đầu Minh Nguyệt một cái, bước về phía Noãn các xa thản nhiên : “Ngươi chính là thương nhân tơ lụa đến từ Hàng Châu? Số vải hôm là do ngươi ? Ngươi bao nhiêu tuổi ?”

Tư thái của nàng vô cùng thong dong, nhàn nhã. Khi bước lên bậc thềm, nàng còn tiện tay hái một đóa vàng đang nở rộ, bước chân dừng , nghịch vài cái cài lên tóc.

Ngay đó, thái giám lặng lẽ tiến lên, mang chậu quý thiếu mất một đóa hoa .

Ánh mắt Minh Nguyệt lướt qua cây hoa trơ trụi, vội vàng chậm hai bước để theo, đảm bảo đối phương rõ, đến mức quá gần mà phạm sự mạo phạm, “Hồi bẩm Quận chúa, chính là dân nữ, mười bảy tuổi.”

“Vẫn còn là một nha đầu nhỏ,” bước Noãn các, Võ Dương Quận chúa ném chiếc khăn nguội sang một bên, nhận lấy hộp sáp thơm, nghiêng tựa chiếc nhuyễn tháp dệt gấm bên cửa sổ mà xoa tay, “Số tơ lụa hôm đó ngươi còn bao nhiêu?”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Cánh cửa chính của Noãn các mở rộng, đối diện với cảnh hồ, khí thoáng đãng và ẩm ướt, nhưng bên trong ấm áp như mùa xuân, thấy một chút khói lửa nào. Trên sàn trải t.h.ả.m nhung Ba Tư thượng hạng, mịn dày, dẫm lên như đang ở mây, hòa quyện với làn khói hương mảnh mai bay từ lư hương mây đỉnh sư tử vờn cầu chạm khắc từ khối ngọc bích nguyên khối ở góc phòng, giống như ở nhân gian.

Trong mùi hương thoang thoảng của sáp thơm đang dần lan tỏa, Minh Nguyệt thận trọng : “Vật khó mà , hao phí nhiều, dân nữ dốc hết tâm huyết, lên Kinh cũng chỉ ba mươi thớt.”

Lông mày đậm của Quận chúa nhíu , “Không đủ.”

Sáu thớt vải thể mấy bộ quần áo? Huống hồ còn dâng lên cung cấm . Không đến khác, chỉ riêng chỗ Hoàng hậu nương nương mỗi loại ít nhất cũng sáu thớt, là mười tám thớt , Hoàng thượng cũng . Các phi tần hậu cung liên quan đến nàng, phần dâng lên Hoàng thượng, ngài sẽ tự phân phát. còn Thái hậu và mấy vị công chúa, Vương phi, bên ngoài các thúc bá, thẩm tử, cùng cha , tỷ của

tặng hết, chỉ riêng những mắt cũng cần hơn một trăm thớt. Nếu chu hơn, đợt đầu cần một trăm năm mươi thớt là chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-193.html.]

Tặng quà chỉ tính đến bản nhận, mà còn xem xét các mối quan hệ xã giao thường ngày của họ, tính luôn cả phần thưởng cho khác của họ, đó mới gọi là chu đáo.

Minh Nguyệt dây ý, “Bẩm Quận chúa, khi dân nữ rời nhà lên Bắc, dặn dò ngày đêm việc, chỉ là vật coi trọng linh tính, cần thiên thời địa lợi nhân hòa, thể thiếu một thứ nào. Mỗi ngày nhiều nhất chỉ sáu thớt, ít thì ba thớt, hai thớt cũng . Hơn nữa Hàng Châu mưa dầm, hoặc những ngày cuối năm gặp tình trạng thiếu hụt phẩm nhuộm nào đó, càng khó hơn. Tuy nhiên, dân nữ rời nhà gần một tháng rưỡi, ước tính sơ bộ, cũng một trăm hai mươi thớt. Nếu Quận chúa chê, dân nữ nguyện ý dâng ngay, chỉ là cần thêm ít thời gian.”

Thực Minh Nguyệt ước chừng thể một trăm bốn mươi thớt, nhưng vạn nhất thì ? Vẫn nên giữ an thì hơn.

Cùng một lời nhưng với khác , hiệu quả khác biệt. Số vải nhuộm nếu ngoài rằng mỗi ngày chỉ sáu thớt, e rằng nhiều sẽ khẩy: chẳng qua chỉ là lấy phôi vải nhuộm màu mà thôi, gì khó khăn?

giới quyền quý tin tưởng nhất việc chậm rãi sản phẩm tinh xảo. Một ngày sáu thớt là ít ? Không hề ít! Như những loại Khắc Ti, Tô Tú, một năm một thớt là chuyện thường.

“Hàng Châu…” Móng tay cắt tỉa tinh xảo của Võ Dương Quận chúa khẽ gõ nhẹ, dường như cảm thấy xa xôi.

Minh Nguyệt lập tức : “Khi rời Hàng Châu dân nữ bàn bạc xong với , tháng thứ hai rời nhà sẽ giao hàng tại một bến tàu thuộc thẩm quyền của Từ Châu, phủ Ứng Thiên. Nếu dân nữ khởi hành ngay, hai mươi ngày nhất định sẽ trở về.”

Hai nơi cách quá xa, nhưng nếu việc suôn sẻ, xưởng nhuộm thể tích trữ hai, ba trăm thớt vải, lượng quá lớn, bắt buộc chất lên xe ngựa lớn đường cái. Như khó tránh khỏi chậm trễ, hai mươi ngày cũng tránh khỏi ngày đêm gấp.

“Ồ?” Võ Dương Quận chúa như , “Ngươi xem việc.”

Minh Nguyệt cúi đầu, “Không dám lừa dối Quận chúa, đây là đầu dân nữ Kinh, vốn chỉ là đến để thử vận may, nghĩ rằng nếu hợp ý các quý nhân, thì sẽ đến các địa phương khác để bán, cũng đỡ chịu nỗi khổ chạy ngược chạy xuôi Nam Bắc.”

Trước khi đến, nàng chuẩn sẵn hai phương án: thể bán ở Kinh thành là nhất, nếu bán , sẽ liên kết với Lý chưởng quỹ ở Cố huyện và Tiết chưởng quỹ ở Hàng Châu, đồng thời sức!

Võ Dương Quận chúa gật đầu, tin , nhưng vẫn hài lòng, “Quá chậm.”

Loading...