Hào Thương - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:48:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên khuôn mặt ôn nhuận của Thẩm Vân Lai hiếm thấy thoáng qua chút ngượng ngùng, đó y thản nhiên , “Đa tạ Giang cô nương đề cao, chỉ là cái gì cũng lỏng lẻo…”

Thật thà thẳng thắn như , ngược khiến Minh Nguyệt cảm thấy bội phục.

Ba là những nắm quyền phát ngôn chuyến du hành . Người ngoài chỉ thấy họ vui vẻ boong tàu, tâm sinh kính nể, nhưng thấy rằng hơn một canh giờ cả ba đều trắng tay, lén lút chuồn mất khi ai để ý...

Vẫn là đám thủy thủ câu ít cá, buổi tối nấu một nồi to đầy ắp, ba đều một lời, im lặng ăn nhiều.

Không , đều là cùng một con thuyền, lẽ nào chúng thể câu cá?!

Minh Nguyệt u oán về phía Quản sự Cao, cố gắng giải thích, “Cái thú của việc câu cá, là ở bản nó, cớ chi chấp nhất?”

Minh Nguyệt: “…”

Ta ngươi hươu vượn.

Có lẽ vì cùng câu hụt cá, ba trở nên thiết hơn nhiều, thường xuyên tụ tập trò chuyện. Minh Nguyệt còn theo họ học chơi cờ vây.

Đương nhiên, chỉ là "" quy tắc, còn cách mức "tinh thông" thì vẫn còn xa vời vợi.

Quản sự Cao rốt cuộc cũng lớn tuổi, lâu ngày rời Kinh, vài ngày chịu đựng liền chút tinh thần uể oải.

Trái , Thẩm Vân Lai trẻ tuổi khỏe mạnh, ngày ngày câu cá, ngày ngày trắng tay, nhưng vẫn vui vẻ chán, còn thường xuyên Quản sự Cao hỏi thăm Minh Nguyệt, một tiếng một tiếng "Giang cô nương".

Biết Minh Nguyệt là đầu tiên Kinh, Thẩm Vân Lai bèn kể về các danh thắng ở Kinh thành, “Những tửu lầu nổi tiếng trong thành thì cần , các món ăn thương hiệu cực kỳ ngon , ngoài còn vài ngôi chùa ngoài thành món chay cũng vô cùng đậm đà… Đợi nàng Kinh, nhất định để chủ nhà.”

Y sinh tuấn tú, thêm kiến thức rộng rãi, lời hài hước thú vị, công bằng mà , giao thiệp với y quả thực là một niềm hoan lạc.

Minh Nguyệt : “Vậy sẽ khách khí. Chờ đến Hàng Châu, đương nhiên sẽ chủ nhà.”

Thứ đạt luôn là thứ nhất. Nói đến Hàng Châu, Thẩm Vân Lai lộ vẻ hướng vọng, “Không Giang Nam sẽ trông như thế nào.”

Cái thuộc lòng . Minh Nguyệt kể những gì với Vũ Dương Quận chúa đây một nữa, khiến Thẩm Vân Lai lúc thì tâm thần kích động, lúc thì cau mày, ánh mắt Minh Nguyệt cũng chút khó tả:

Sao lẫn lộn thành một nồi như thế ...

Về cảnh sắc và văn hóa, những gì Minh Nguyệt thể đều hết, còn về chuyện kinh doanh hằng ngày ư, hễ hỏi là lập tức im thin thít.

Trên thương trường tối kỵ giao thiệp sơ sài mà chuyện quá sâu. Dù ký văn thư , nhưng ngân lượng còn cầm trong tay, Minh Nguyệt dám lơ là một cửa hàng lâu đời ở Kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-209.html.]

Thẩm Vân Lai tâm tư tinh tế, thấy Minh Nguyệt , liền hỏi nữa.

Cứ thế qua hai ngày, Minh Nguyệt thực sự nhịn bèn sửa , “Tiểu Thẩm chưởng quầy, ngài vẫn nên gọi là Giang lão bản .”

Nói nghiêm túc, danh xưng Giang cô nương vấn đề gì lớn, nhưng hai quen mấy ngày, e rằng sẽ vẻ quá mức thiết.

Hơn nữa, Minh Nguyệt gọi họ một là “Quản sự Cao”, một là “Tiểu Thẩm chưởng quầy”, nhưng đối phương gọi nàng là “Giang cô nương”. Cái là danh xưng trang trọng thương trường, còn cái chỉ là một đàn ông gọi một phụ nữ.

Minh Nguyệt thích cảm giác , dù là cố ý vô tình, đều giống như đang công khai phủ nhận, nhẹ thành quả mà nàng phấn đấu đạt trong những năm qua.

Tưởng chừng chỉ là một danh xưng, nhưng thực chất là sự phủ nhận thành quả của nàng.

Điều khiến Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái, mà thoải mái thì nhất định .

Trên khuôn mặt ôn nhuận của Thẩm Vân Lai thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng biến mất, y nhanh chóng xin : “Giang lão bản trẻ tuổi mà tài giỏi, tự thấy như là tri kỷ, lỡ lời mất chừng mực, thực sự mạo phạm.”

Phải , Giang lão bản xuôi tai hơn nhiều!

Minh Nguyệt chợt ranh mãnh, “Nếu là vô tâm, Thẩm thiếu gia cần để bụng.”

Thẩm thiếu gia… Thẩm Vân Lai đột nhiên cảm thấy gì đó kỳ lạ.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Danh xưng vẻ cũng gì sai, nhưng sự việc sửa chữa , y cảm thấy lấn cấn, như thể đối phương đang gọi một kẻ công tử bột học vấn, nghề nghiệp .

Thẩm Vân Lai rũ mắt suy ngẫm, bật , chủ động rót tạ với Minh Nguyệt, “Thực sự là của .”

Đêm nay sóng gió khá lớn, ai thuyền ngủ , Thẩm Vân Lai bèn đến phòng Quản sự Cao để trò chuyện.

“Chuyến tuy chút gấp gáp, nhưng cũng thể tiện đường nhập thêm một ít hàng mới cho dịp Tết Nguyên Đán, nếu món hàng lạ từ nước ngoài, cũng thể vận chuyển một ít về…” Trong Kinh thành cần sắp xếp quá nhiều nơi, Quản sự Cao lẩm bẩm , nửa ngày, thấy Thiếu Đông gia nhà vẻ mất tập trung, bèn hắng giọng.

Thẩm Vân Lai hồn, đột nhiên hỏi một câu liên quan gì đến chuyện đang , “Cao thúc, thấy vị Giang lão bản như thế nào?”

“Can đảm, chí tiến thủ, trẻ tuổi nhưng dày dặn kinh nghiệm, còn những điều khác thì,” Quản sự Cao nghĩ ngợi một lát, lắc đầu, “Thật khó .”

Mấy ngày nay y càng lúc càng thấu nàng.

Nếu chỗ dựa, tại chỉ một hộ vệ theo? Khắp nơi đều tỏ thiếu thốn.

Nếu chỗ dựa, nàng mới bao nhiêu tuổi? Làm thể xoay xở đến mặt cả Hoàng Quốc thích? Tay trắng lập nghiệp mà đến mức , e rằng quá kinh .

Loading...