Hào Thương - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:48:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyến y đích đến đây, chính là thăm dò căn cơ, nếu quả thật là do tự nàng nên, giao thiệp chừng thêm ba phần tôn trọng; nếu … y xem vị thợ nhuộm giấu mặt rốt cuộc là thần thánh phương nào, liệu thể ‘cậy’ .

Kinh thành rộng lớn như , xuống bốn phương, lẽ nào bằng một Hàng Châu nhỏ bé?

“Ta thấy, đó là một thú vị.” Thẩm Vân Lai nghiêng dựa lưng ghế, tư thái thả lỏng hơn nhiều so với khi đối ngoại. Ánh mắt y chợt lóe lên một tia , dùng vài lời kể chuyện xưng hô ban ngày, “Ta từng thấy một nữ tử nào trẻ tuổi như , mà kín đáo sắc sảo đến thế.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Nói nàng sắc bén lộ liễu ư, phần lớn thời gian cực kỳ nhẫn nhịn; nhưng nàng hòa nhã sinh tài ư, cố chấp so đo trong những tiểu tiết.

Quản sự Cao hiếm khi thấy y cảm thán như , trong lòng lập tức nổi lên hồi chuông cảnh báo, “Thiếu Đông gia.”

Thẩm Vân Lai đang nâng chén lên uống, liền y u u , “Con thuyền mà chúng đang , mang họ Trần đấy.”

Động tác uống của Thẩm Vân Lai dừng , nét trong đáy mắt y tan biến còn một chút nào.

Sau khi Lưỡng Chiết Lộ, thắng lợi ở ngay mắt, tinh thần đều phấn chấn.

Do đoạn sông thường xuyên bận rộn, Nha môn Thủy ty địa phương thường xuyên cho dọn dẹp, lòng sông sâu, đá ngầm, hơn nữa năm nay Tết Nguyên Đán qua, thuyền bè nhiều, lòng sông trống trải, Quản sự Cao liền lệnh cho ngày đêm gấp rút, sáng mùng mười một tháng Giêng cập bến Hàng Châu.

Lần Bắc tiến xảy quá nhiều chuyện. Quay Hàng Châu, Minh Nguyệt nảy sinh cảm giác như cách biệt một đời.

Nàng rõ ràng vẫn là nàng, nhưng cả tâm lý lẫn kiến thức, rốt cuộc đều khác biệt.

Sáng sớm sương mù, trời âm u nặng nề, thuyền buộc giảm tốc độ, chầm chậm tiến về phía cửa nước phía Bắc.

Hàng Châu ấm áp, mặt sông mùa đông cũng hiếm khi đóng băng, chỉ thỉnh thoảng vài váng băng mỏng, dễ dàng sóng nước do thuyền qua đẩy lên, va chạm , phát những âm thanh vụn vặt.

Chưa hết Rằm, bến tàu đậu lặng lẽ vô thuyền lớn nhỏ, nhưng hiếm thấy bóng , chỉ còn tiếng sóng nước dào dạt vỗ bờ.

Trong sương mù dày đặc, thứ đều mờ ảo, mang theo vài phần vẻ quỷ dị.

Minh Nguyệt từng vô cùng chán ghét khí ẩm ướt của miền Nam, chúng khiến thứ trở nên ẩm ướt nhầy nhụa, mốc meo mục nát, khiến nàng hết đến khác nổi mẩn ngứa… lúc cảm nhận nước phả mặt, cảm thấy thiết.

Nhẩm tính một chút, bộ hành trình đường thủy cũng chỉ mất hai mươi ngày. Nhớ sự vất vả của đường Kinh lúc , Minh Nguyệt khỏi cảm thán, đây chính là sự ngọt ngào của quyền thế chăng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-210.html.]

“Giang lão bản,” Thẩm Vân Lai đích đến nhắc nhở, “Thuyền sắp cập bến, nhưng cần thủ tục với Nha môn Thủy ty, lẽ mất nửa canh giờ mới hạ ván.”

Kênh đào vận tải là nơi ai cũng thể . Sau khi cảng, còn nha môn địa phương đến kiểm tra, khi đối chiếu các văn thư sai sót mới thả .

“Đa tạ.” Minh Nguyệt gật đầu, thì Tô Tiểu Lang bắt đầu thu xếp hành lý.

“Đông gia, thứ đều ở đây , ngài cứ nghỉ ngơi, để lo là . Ta hỏi thăm , bến tàu vẫn phu khuân vác để thuê, lát nữa sẽ tìm thuyền …” Đi Kinh thành một chuyến, Tô Tiểu Lang cũng rèn luyện, việc vô cùng chín chắn.

Thuyền từ từ cảng, bến tàu đang dùng đèn đuốc và tiếng còi hiệu để chỉ dẫn. Hàng chục thủy thủ boong đều bận rộn, kéo buồm, kéo dây thừng, chuẩn ván cầu… các loại tiếng hô lẫn với các loại động tĩnh cùng bùng phát, sàn tàu vốn tĩnh lặng bỗng chốc trở nên náo nhiệt, sương nước vốn yên cũng theo đó mà cuộn trào.

Quản sự Cao cũng khoác áo choàng , thấy Minh Nguyệt cũng ở đó, “Giang lão bản ở ? Chúng mang theo xe ngựa, thể sai tiểu nhị đưa hành lý một mạch tới đó. Còn về hàng , dám phiền, tự phái đến lấy là .”

giao tình cũng sâu, Minh Nguyệt lộ địa chỉ sớm, đặc biệt là tiệm nhuộm, bèn : “Không cần phiền phức, bến nhiều , cứ tùy tiện thuê hai khuân vác lên thuyền là . Còn về hàng hóa, trở về vội vàng, e rằng bên kịp chuẩn , chi bằng hai ngày đưa đến quý điếm, hoặc kéo thẳng bến tàu , chẳng tiện hơn ?”

Quản sự Cao cũng , “Là sốt ruột , nếu như , hai ngày gặp tại tiệm nhé.”

Lời gió bay, hàng hóa rốt cuộc , vẫn nghiệm thu tại chỗ mới .

Trong lúc chuyện, ván cầu đặt xuống, Quản sự Cao đích xuống thủ tục với của Nha môn Thủy ty. Qua chừng một nén nhang, một tiểu nhị nhảy lên, “Thiếu Đông gia, Giang lão bản, thể .”

Thẩm Vân Lai vội xuống thuyền, sai vài tiểu nhị, “Giúp Giang lão bản khuân hành lý xuống, thuê một chiếc thuyền khác.”

Minh Nguyệt lời cảm ơn, liếc Tô Tiểu Lang một cái, hiểu ý gật đầu, tạm thời ở thuyền trông nom việc khuân vác, tránh cẩu thả hỏng đồ. Còn nàng thì xuống cùng Thẩm Vân Lai.

Trời sáng, nhưng sương mù dường như càng dày hơn, cách hai trượng đối diện.

Minh Nguyệt xuống đất, thấy bờ bến chen chúc dày đặc đuốc và chậu lửa, chiếu sáng khu vực xung quanh như ban ngày, sương sớm xua tan, chỉ còn từng trận khói đen.

Hửm?

Khoảnh khắc ánh mắt giao với Biện Từ, trong lòng hai đồng loạt nổi lên một ý niệm:

Sao là ngươi!

Loading...