Hào Thương - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:51:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm liền Ngôn quan dâng sớ đàn hạch Nhuộm Ráng Chiều là đầu mối gây họa, dẫn đến xa hoa lãng phí thành phong trào, khiến con em Kinh thành tranh theo đuổi. Đây là thói hư tật , thể để lan tràn.

Rồi Hoàng đế liền trực tiếp hạ lệnh cấm.

Cẩm Hồng bên lộ tiếng gió. Vẫn là Thường phu nhân hôm một thương nhân tơ lụa từ Kinh thành về kể , mới xem như tin tức cho Minh Nguyệt.

"Kinh thành đồn đại một cách thần kỳ. Dù buôn bán tơ lụa bao nhiêu năm nay, việc như thế cũng ít thấy. Ta càng tò mò hơn, rốt cuộc là loại vải thần tiên nào mà thành như !"

Chuyện chẳng là trùng hợp ?

Minh Nguyệt xong, xoa xoa trán, gãi gãi má, gì, cúi đầu uống .

Hai quen lâu như , đức hạnh của chẳng cần nhiều. Tiết chưởng quầy thấy bộ dáng của nàng liền cảm thấy đúng, đá giày nàng gầm bàn, "Hửm?"

Minh Nguyệt đặt chén cạn xuống, hắng giọng, "Tỷ tỷ nhớ , hôm một mối ăn lớn..."

"Được !" Tiết chưởng quầy vụt nhảy lên, chạy đóng cửa sổ, xông tới. Hai con mắt đẽ b.ắ.n vẻ cuồng hỉ, "Quả nhiên là thủ bút của ngươi?!"

Minh Nguyệt phủ nhận, "Haizz, đức hạnh của đời, tỷ cũng đấy, khó tránh khỏi tin đồn lan rộng, càng ngày càng kịch liệt..."

Nói , nàng kéo một đoạn tay áo của áo lót bên trong cho tỷ xem.

Sản phẩm ít, hiện tại tiện mặc ngoài khoe khoang, nhưng dùng áo lót thì .

Tơ Hồ mà, mịn màng trơn bóng, nhẹ như vật, mặc quả thực thoải mái. Tính , cũng đủ xa xỉ.

Tiết chưởng quầy hít sâu một , túm lấy xem xét một hồi, nhanh chóng trấn tĩnh , "Tin đồn lan rộng thì sợ gì! Xưa nay chuyện chỉ hươu bảo ngựa còn ít ? Chỉ cần thích, dù là vại dưa muối cũng ! Chúng cứ bán đồ của chúng , quan tâm gì!"

Minh Nguyệt yêu nhất tính cách của tỷ , vì kiếm tiền mà nể nang ai, bèn áp thấp giọng : "Bất quá tỷ tỷ, còn cần phiền tỷ thi hành một chút chướng nhãn pháp, ngàn vạn đừng nguồn gốc thì ."

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Đến lúc đó Kinh thành, Tiết chưởng quầy, Từ Châu cùng phát lực, ngoài sẽ đoán rốt cuộc nguồn gốc từ .

Tiết chưởng quầy lập tức hiểu ý nàng, chút tiếc nuối, "Phú quý bất hương, như cẩm y hành, đáng tiếc, đáng tiếc a."

Thành tựu như đối với thương nhân mà khó bao, thể tuyên dương ngoài, quả thực nghẹn c.h.ế.t .

Minh Nguyệt : "Tỷ tỷ chẳng lẽ quên chuyện Trương Lục Lang về chủ vườn ?"

Tên hung thủ diệt môn cố nhiên đáng ghét, nhưng nếu c.h.ế.t đây phô trương đến , e rằng tin tức khó mà truyền về quê hương cách xa ngàn dặm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-233.html.]

Tiết chưởng quầy lập tức dập tắt ý niệm , tròng mắt xoay chuyển, nảy một chủ ý khác, "Vì Kinh thành hạ cấm lệnh, e rằng bên đó cũng khó bán, chi bằng bán hết cho ..."

Minh Nguyệt: "..."

Tỷ tỷ, mặt chữ 'ngốc' ?

Trong Kinh thành quả thật cho phép công khai buôn bán, nhưng từ xưa đến nay mấy thương nhân đối sách?

Kinh thành mặc, nhưng ai mà chẳng vài thích ở bên ngoài, hoặc cần đả thông quan hệ với những vị quan trấn giữ biên cương?

Vì Cẩm Hồng đề cập gì, chứng tỏ đường tiêu thụ chặn.

Một kế thành, Tiết chưởng quầy hề nản lòng, "Vậy , phần lớn chia cho ! Kinh thành thì thế nào? Giờ đều cấm ! Cẩm Hồng cũng chỉ là ăn buôn bán, chẳng lẽ còn thể trái ý Hoàng đế? Lỡ như minh tri cố phạm ( mà vẫn phạm), kéo ngươi xuống nước thì ."

Minh Nguyệt nháy mắt , "Cho tỷ cho tỷ!"

Thật cần Tiết chưởng quầy , nàng cũng định như .

Vì Hoàng đế hạ chỉ rõ ràng, đường tiêu thụ ở Kinh thành tất nhiên hạn chế. Cẩm Hồng bên đó nhất định sẽ chuyển sang khách hàng ngoài Kinh thành. Cứ như , việc lượng lớn với Tiết chưởng quầy sẽ chẳng khác gì.

Không, vẫn khác biệt: Cẩm Hồng theo đường bán lẻ thượng lưu, còn Tiết chưởng quầy trải rộng đường hàng lớn, tiêu thụ xa hơn Cẩm Hồng nhiều.

Cuối tháng Ba, Xuân Chi giao dịch với ở Cố Huyện trở về, vô cùng vui vẻ với Minh Nguyệt: "Tôn Đô Đầu thăng lên hộ phòng Điển Lại ! Ta nhờ Lý Ký bên đó giúp chuyển quà mừng , ai da, cái mới thật sự thành chỗ dựa vững chắc đấy!"

Trước Tôn Tam chỉ là một Đô đầu, đầu vài chức quan, bảy tám viên đè nặng, phép đắc tội bất cứ ai. Giờ thì , Hộ phòng là nha môn béo bở nhất trong một huyện, y uy tín, ngay cả Huyện thái gia cũng khách sáo nể mặt đôi phần.

Minh Nguyệt mừng rỡ: “Thật ?!”

Trong quan trường, Lại viên cơ hồ tính là quan, nhưng dẫu tính, họ vẫn là viên đăng ký triều đình chứng nhận, quan địa phương thể tùy tiện xử trí.

Huống hồ, quan huyện bằng quan hiện tại. Đối với dân thường, các Điển Lục phòng khó hầu hạ hơn các quan lớn đầu gấp bội!

Tôn Tam sách chính chuyên, nếu dựa theo con đường chính thống, hầu như thể thăng lên Điển .

Không cần , nhất định là nhờ Ngô trạng sư giúp đỡ!

Trong niềm vui, Minh Nguyệt hỏi Xuân Chi gửi những gì: “Phải thật hậu hĩnh mới .”

“Việc lớn như , thể keo kiệt?” Xuân Chi , “Lúc tự quyết, chọn tám tấm gấm vóc gói riêng một phong, đề danh của cô nương, một phong thư tay, nhờ Lý chưởng quỹ mặt mua vài món quà mừng hợp mùa, cùng gửi đến. Ngoài còn một thiệp chúc mừng riêng cho Tôn gia.”

Loading...