Trên đường về thành, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa nhanh chậm, xiên xẹo đan xen. hạt mưa lớn, gõ lộp bộp lên lá sen ven bờ ao, những đài sen to lớn nghiêng ngả. Trong đám cỏ nước, vài con vịt trời đầu xanh hề sợ gió mưa, thảnh thơi rỉa lông vũ... hòa cùng mùi đất tanh nồng lan tỏa nhanh chóng trong khí, tạo nên một nét hoang dã đầy thú vị.
Giờ đây, Minh Nguyệt quen với cái tính nóng nảy, bất chợt đến bất chợt của mưa tuyết Giang Nam, lúc ngoài nàng luôn mang theo áo tơi, sợ cảm lạnh.
Phi ngựa chạy xa , trong mắt nàng dường như vẫn còn in đậm ánh sắc lấp lánh lớp lông của những con vịt trời, thật bao!
Ngày nào đó bắt vài con đưa cho Từ chưởng quỹ xem, nếu thể dệt trong vải thì mấy.
Trong thành, mưa càng lúc càng lớn. Gạch đá lát đường nước mưa rửa trôi sạch sẽ. Nước mưa trong vắt đổ dồn các con kênh hai bên đường, phát tiếng rào rào, rõ ràng là ngập qua cả vệt rêu xanh rì bên bờ.
Khi Minh Nguyệt và Tô Tiểu Lang bước cửa, họ đầy nước, cổ áo và tay áo đều ướt, gấu áo và ống quần còn dính bùn đất do ngựa chạy vội ngoài thành b.ắ.n lên, trông khá chật vật.
Hai quần áo sạch sẽ , giao bó sen non lớn mà Cao nương tử bên xưởng nhuộm hái cho Xuân Chi: "Lưu vài cành để cắm bình, gửi tặng Tạ phu nhân và Phương Tinh một ít, phần còn chúng tự ăn."
Phụ của Tô Tiểu Lang mấy ngày nay rảnh rỗi việc gì , nhân lúc trời mưa, ông đang đội nón lá rửa sân, cọ rửa các vại nước trong sân. Thấy bọn họ cưỡi ngựa trở về, ông đặt chổi xuống, lấy bàn chải chải lông ngựa, bận rộn mệt.
"Mẹ con Phương Tinh e là nhà ," Xuân Chi nhanh chóng chọn vài cành sen , chuẩn lát nữa mang tặng Tạ phu nhân, "Hôm cô nương chẳng nàng thêu một bức 'Tây Hồ Bát Cảnh' trong màn mưa mờ ảo . Khoảng nửa canh giờ , mới lác đác mưa, loáng thoáng thấy bên đó ngoài ."
Khéo nữ khó nên cơm gạo ( vật liệu). Dù là một thợ thêu lành nghề như Phương Tinh, khi bắt tay cũng xem qua cảnh vật thực tế, mới thể nắm chắc trong lòng.
"Ngươi suýt quên mất." Minh Nguyệt vỗ trán, "Nửa canh giờ , trong thành trời đổ mưa sớm thật."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
" ," Xuân Chi , "Ta ngoài thu quần áo, tận mắt thấy một mảng mây đen sì từ phía Tây kéo đến..."
Vừa , nàng xếp quần áo dơ Minh Nguyệt một chỗ, chờ buổi chiều các nương tử giặt giũ đến lấy.
Giờ đây tất cả đều bận rộn, tự giặt quần áo nữa. Hàng Châu nhiều nương tử giặt giũ giỏi, dù là vải cotton đơn giản lụa tơ tằm mềm mại, họ đều thể giặt sạch sẽ, còn là phẳng phiu mang trả.
Chỉ là thợ thủ công giỏi thì đắt hơn, vải cotton thì hai văn một món, lụa thì tùy theo kích cỡ và kiểu dáng. Vì việc xử lý tơ lụa phức tạp, rẻ nhất cũng hai mươi văn tiền một món. Còn các loại như Hồ ti, Tô thêu và một loại gấm thêu tinh xảo, mỗi giặt khi mất đến nửa lạng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-246.html.]
đối với những dư dả, nó vẫn hơn nhiều so với việc tự phí công sức ở nhà mà giặt hỏng mất.
Minh Nguyệt sửa soạn đơn giản, bên ngoài Tô Tiểu Lang thắng xe ngựa sẵn. Nàng vội vã bước ngoài, với Xuân Chi và Tô phụ: "Hôm nay khách, chúng chắc về ăn cơm, hai cứ tự dùng..."
Đến quán hẹn với Thẩm Vân Lai, giờ Thìn qua. Vì trời mưa, nhiều khách du lịch sự chuẩn trú mưa, thể nên họ ngại chi vài đồng tiền lớn gọi , quán vì thế mà đông khách.
Khi thấy Thẩm Vân Lai, Minh Nguyệt kinh ngạc:
Chỉ mới nửa năm kể từ gặp , nhưng trông tiều tụy nhiều, trong mắt tơ máu, rõ ràng là gần đây nghỉ ngơi. Sắc mặt nhợt nhạt, môi cũng còn huyết sắc, dường như còn trúng nắng.
nghĩ đến những gì Cẩm Hồng trải qua gần đây, điều cũng gì đáng ngạc nhiên.
Trên bàn nước, khi Thẩm Vân Lai dậy chào đón, gấu áo vẫn ẩm ướt, rõ ràng là cũng mới tới lâu.
Minh Nguyệt đáp lễ: "Ta gọi món nhé?"
Thẩm Vân Lai lẽ ít thấy cô nương nào thẳng thắn như , sững sờ: "Tự nhiên."
Đây là thứ hai đến Hàng Châu, đầu đến quán , thực sự nên gọi món gì.
Minh Nguyệt liền gọi chạy bàn đến: "Cho một chén Tử tô ẩm nóng, thêm một chén Tuyết phao súc tỳ ẩm, còn về điểm tâm, chọn sáu đĩa khô và ướt ngon miệng mang lên, trong đó một đài sen tươi."
Quán ngoài bán còn bán đủ các loại đồ uống khác. Tử tô ẩm uống nóng thể ấm dày và giải cảm, là dành cho nàng; Tuyết phao súc tỳ ẩm giải nhiệt mùa hè, rõ ràng phù hợp hơn với tình trạng nóng nảy và trúng nắng hiện tại của Thẩm Vân Lai.
Tô Tiểu Lang chịu trách nhiệm bảo vệ nàng, tuyệt đối đụng đồ ăn thức uống bên ngoài.
Phân phó xong xuôi một cách dứt khoát, Minh Nguyệt thẳng thắn : "Người phương Bắc đột ngột đến đây mùa hè, e là khó chịu cái ẩm ướt và nóng bức ."
Thẩm Vân Lai kìm nàng thêm một cái, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, trong mắt vẻ tò mò đào sâu, cũng sự khinh miệt hả hê, tâm trạng kỳ diệu bình tĩnh nhiều.