Đóng gói xong, Xuân Chi liền cầm lấy cuốn sổ nhỏ bên hông mở , lượt báo cáo những chuyện xảy thời gian gần đây.
"Còn một chuyện nữa, vị Biện Thông Phán Biện Từ hình như thăng quan." Xuân Chi cố gắng nhớ mà : "Đầu tháng bến tàu giao hàng, vô tình thấy một vị quan khác từ xa chúc mừng , còn gì đó về tiền đồ vô lượng đại loại thế."
"Điều cũng ngoài ý ," Minh Nguyệt than thở: "Ngươi sóng gió ở Kinh thành lớn đến mức nào , tên Diêm thương tru di tam tộc ! Lần công lao quá lớn, tang vật điều tra ở các nơi lên đến ba bốn triệu lượng bạc, còn vô trang viên, ruộng đất, nhà cửa sang trọng, bảo vật, lôi ít quan tham, còn c.h.é.m đầu mấy nữa. Cho dù các cấp quan chia công, Biện Từ hẳn là cũng chia một phần công lao chứ?"
Xuân Chi gật đầu: "Phía Hàng Châu quả thực tin tức lớn nào, hình như cố ý ém xuống ."
"Ém xuống chắc chắn là ém ," Minh Nguyệt : "Nếu thì ít thương nhân mang lòng quỷ sẽ sợ mà bỏ chạy hết, thuế má thì tính ? Cũng bất lợi cho việc đ.á.n.h giá quan viên. Ấy đúng, thăng quan, còn lảng vảng ở bến tàu?"
là ôn thần đuổi a!
"Điều cũng nghĩ ," Xuân Chi hiểu: "Quan bào của cũng đổi, nhưng thái độ của các quan tiếp xúc với , rõ ràng là cung kính hơn ."
"Có lẽ là phong thanh , nhưng vẫn chính thức ban xuống?" Minh Nguyệt cũng chắc lắm.
Nha môn việc thì, lớp chồng lên lớp , nhất là qua năm mới, chậm chạp vô cùng!
"Có lẽ ." Xuân Chi cũng hiểu sự kỳ diệu trong đó: " ngươi lỡ như thật sự thăng quan, sẽ một như thế nào đến ?"
Minh Nguyệt thật sự từng nghĩ đến vấn đề , lắc đầu: "Vẫn là đổi thì hơn."
Ai da, cứ cái ghế đó, đổi ai đến cũng là ôn thần.
Mặc dù Biện Từ chằm chằm, luôn cảm giác như một thanh kiếm treo trán, nhưng chung, vẫn đối xử khá công bằng với , chỉ cần thương nhân phạm pháp, sẽ chủ động gây rối.
nếu đổi một khác đến... thì thể .
Dù nàng cũng ý định điều xằng bậy, so với rủi ro , nàng thà duy trì hiện trạng định .
Xuân Chi nghĩ đến chuyện gì, nhăn răng : "Quả thật là ."
Nàng lật sang một trang khác trong cuốn sổ nhỏ, tiến hành nội dung tiếp theo: "Người của Cẩm Hồng đến, rằng mặt sắp xếp thỏa, tháng là thể mở cửa trở , vẫn tiếp tục gửi hàng đến đó là . Chỉ điều quản sự , đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời, tụ họp , nhận mặt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-269.html.]
Nói xong, nàng bổ sung: "Ta tranh thủ thời gian đến đó xem qua, phong ấn quả thực gỡ bỏ, chỉ điều hàng hóa bên trong và đồ đạc đây cũng còn, bừa bộn lắm, cần sắm sửa ."
"Người quản sự ," mí mắt Minh Nguyệt giật mạnh, đúng là "bỏ xe giữ tướng" a...
Chắc hẳn hai vị đại quản sự , cùng với lô hàng và tiền mặt đầy nhà, đều thất thoát hết .
Mặc dù như thế, cửa hàng cũ của Cẩm Hồng ở Kinh thành vẫn thể tiếp tục kinh doanh như chuyện gì, gia sản quả thực dày!
là thỏ khôn ba hang, Minh Nguyệt gần như lập tức phân tán ngân lượng đang trong tay.
Vạn nhất chuyện gì, cũng đến nỗi hốt trọn ổ, ít nhất còn giữ chút hy vọng để gây dựng .
"Còn Trương Lục Lang , chính là đây ngươi nhờ mua nhà cho chúng , mùng tám, mùng chín đến liền hai ngày, là vườn ngươi đến xem, nhưng ngươi ở nhà, nên ."
Trước đây Minh Nguyệt chia lợi nhuận cho Xuân Chi, Thất Nương và ba khác, bốn họ tiêu xài thế nào, Minh Nguyệt liền đề nghị mua nhà để cho thuê. Trước Tết, Trương Lục Lang tìm cho họ vài căn nhà, Minh Nguyệt dẫn xem xét kỹ lưỡng, chốt hai căn, hiện tại đều cho thuê .
"Vườn ?!" Minh Nguyệt khỏi đau lòng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trước và Tết Nguyên Đán đúng lúc bốn cửa hàng phong tỏa kết quả, chừng là nhà ai đó vì để nộp phạt, chạy chọt quan hệ mà bán nhà, bán đất, bán bảo vật!
Thấy Minh Nguyệt đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, vẻ mặt hối hận c.h.ế.t, Xuân Chi xót xa buồn : "Hay là chúng tìm ngay bây giờ?"
"Haiz, hôm nay là hai mươi tháng Giêng , nếu thật sự là khu vườn để kiếm lời, chừng chủ nhà mới dọn ở !" Minh Nguyệt dùng sức xoa mặt: "Thôi , cái gì là của thì sẽ là của , cái gì của thì tiếc nuối cũng vô ích. ngươi suýt nữa quên mất, Tô Tiểu Lang!"
Tô Tiểu Lang đáp lời tới: "Đông gia?"
"Ngươi với Trương Lục Lang, trở về , còn khu vườn nào thì mau chóng đưa đến." Minh Nguyệt xua tay giục nhanh.
Vừa dứt lời, tiếng kẻng canh ba bên ngoài đường phố vang lên một , Tô Tiểu Lang hỏi: "Nếu ngủ thì ?"
"Người ăn ngủ nghê cái gì! Khách nhân còn thức tức là ban ngày!" Minh Nguyệt hô lên đầy lý lẽ: "Gọi dậy, xong hẵng ngủ!"
Nếu khu vườn giá trị vạn lượng bạc thể giao dịch thành công, tiền hoa hồng đủ cho Trương Lục Lang ăn mấy năm , đừng là ngủ, cho dù bảo chạy đến đây lộn mèo cũng sẽ lời oán than nào!