Hào Thương - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:31:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

áo khoác da cừu lót , hai bên đùi và m.ô.n.g Minh Nguyệt cũng tróc da, động đậy một cái là đau rát.

Ngày mùng một tháng Tư xếp hàng thành, Minh Nguyệt gầy một vòng lớn, quần áo vặn lúc giờ rộng. Nàng ngẩng đầu hai chữ "Cố huyện" bạc màu lầu thành, thở phào một nặng nề.

Cuối cùng cũng tới .

Lần nhất định nghỉ ngơi thật tử tế một ngày...

Cố huyện khác biệt gì so với các huyện thành khác ở Bắc địa, tường thành vuông vắn, đường phố thẳng tắp, trong đó, chợt ảo giác như về Thông Trấn.

Nàng tìm đến khách điếm từng nghỉ cùng đoàn của Thường phu nhân tại đây, suy nghĩ một chút, trả tiền phòng năm ngày .

Việc bán các loại vải vụn cần thời gian, năm ngày lẽ còn đủ. Nếu bán , những ngày sẽ hy vọng, thể qua loa .

Minh Nguyệt xoa xoa lưng, trong lòng dấy lên một chút kỳ vọng và thấp thỏm về tương lai.

Sau khi trải qua Hàng Châu, huyện thành nhỏ lập tức trở nên giá cả chăng: Khách điếm thậm chí ngoài thành, chỉ chếch, gần cổng thành, nhưng coi như sạch sẽ gọn gàng, phòng cũng lớn hơn ở Hàng Châu, một ngày chỉ cần một trăm văn tiền! Buổi sáng còn tặng thêm hai cái bánh bao tạp rau!

Minh Nguyệt xúc động đến suýt rơi nước mắt.

Chỉ cần bỏ thêm năm đồng tiền lớn, lập tức tiểu tư mang đến mấy thùng nước nóng cùng một bát mì xào thơm lừng với mỡ heo, và một đĩa nhỏ dưa muối thái sợi. Trong mì thật sự thịt thái lát!

Hơi nóng xông lên, sự mệt mỏi ập đến, Minh Nguyệt mấy suýt ngủ quên trong bồn tắm. Cố gắng tắm xong, ăn no, nàng thậm chí còn kịp lau khô tóc gục xuống giường ngủ say.

Nàng quá mệt mỏi, đầu chạm gối như một cú đ.á.n.h bất tỉnh, ngay cả sức để mơ cũng còn. ngày hôm , Minh Nguyệt theo thói quen dậy sớm vẫn mở mắt giờ tương tự. Nàng cố gượng dậy, đầu nặng chân nhẹ, như một u hồn trôi ngoài gặm hai cái bánh bao tạp rau.

Cho mà!

Không ăn thì xứng đáng!

Gặm xong bánh bao, lòng Minh Nguyệt nhẹ nhõm, nhưng chợt cảm thấy đau nhức rã rời. Nàng lăn về giường ngủ thêm một giấc vùi, đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào mới thỏa mãn bò dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-27.html.]

Nàng còn trẻ, nền tảng sức khỏe , ngủ đủ nửa ngày hồng hào trở , chỉ còn sót chút đau nhức mà thôi.

Lầu một khách điếm kiêm cả việc ăn uống và buôn bán. Vào giờ Mùi, giờ Thân buổi chiều là lúc rảnh rỗi, hai tên chạy bàn cũng hiếm hoi thảnh thơi, túm tụm ở góc tường tán gẫu g.i.ế.c thời gian.

Minh Nguyệt bèn tiến , đưa cho mỗi vài đồng tiền đồng. “Hai vị đại ca, thuê một căn nhà ở đây, nơi nào ?”

Khách điếm, quán ăn vốn là nơi hỗn tạp, tin tức linh thông nhất, bọn họ địa phương, chỉ sợ ít bí ẩn, hỏi han kỹ lưỡng hơn bất cứ điều gì.

Nghề chạy bàn dơ bẩn và mệt nhọc, kiếm cũng ít, hai bất ngờ nhận tiền thưởng, tự nhiên mừng rỡ khôn xiết. Nhanh chóng liếc phòng kế toán và chưởng quỹ, vội vã đút tiền , dùng khăn trắng lau mạnh ghế dài, mời Minh Nguyệt . “Cô nương, cô hỏi bọn là đúng ! Hai lớn lên ngay phố , đừng là nhà cửa, ngay cả ch.ó nhà nào sinh ngày nào bọn cũng rõ!”

Một khác hỏi: “Mấy ở, tính gì?”

Minh Nguyệt bèn bịa chuyện: “Huynh trưởng đến huyện thành sách, nhất đừng quá ồn ào. Nếu khu phố lân cận khá giả, so đo tính toán, thì càng tuyệt.”

Nàng đương nhiên định thuê nhà, một là để khác nghĩ nhà nàng nam đinh cường tráng, dễ bắt nạt; hai là tiện sàng lọc những khu vực trị an , khách hàng tương đối giàu , thuận lợi cho việc bán hàng.

“Phải, dư tiền đương nhiên sẽ hòa nhã,” hai tên chạy bàn suy nghĩ một lát, nhanh chóng câu trả lời. “Nếu , cô cứ thẳng về phía Đông thành, ở đó vài nơi mở trường tư thục, mấy vị quan lớn, lão hào đều sống ở mấy con phố đó, nha dịch tuần tra cũng nhiều, thích hợp để sách. Phía Tây thành cũng , nhiều phú thương, đại hộ, nhưng gần chợ, nhiều thanh lâu tửu quán, đêm khuya thường ồn ào, nơi đắn, lệnh nên tránh xa thì hơn.”

Rượu chè sắc d.ụ.c tiền tài, đều thứ lành gì, hàng năm đều thư sinh về dự thi huyện kéo xuống bùn lầy, quả thực đáng tiếc.

Minh Nguyệt cảm tạ rối rít, vùi đầu ngủ thêm một đêm, sáng hôm tinh thần sảng khoái, quả nhiên dắt con la về phía Đông thành.

Khách điếm chân tường thành phía Nam, nàng dọc theo đại lộ Bắc-Nam đến huyện nha trung tâm thành, rẽ Đông Đại nhai. Trên đường quả nhiên gặp nhiều đội nha dịch tuần tra, tự nhiên hề kẻ gây chuyện.

Hai bên đường nhiều hiệu sách, quán , cùng vài cửa hàng chuyên bán văn phòng tứ bảo, ngọc khí cổ ngoạn, vô cùng tao nhã. Mấy dãy nhà phía cũng chỉnh tề, thấy ồn ào, chỉ thỉnh thoảng vọng vài tiếng rao bán “Dưa mật”, “Nước ngọt”, “Đổi đậu phụ” của bán hàng rong.

Minh Nguyệt dạo một vòng, hỏi thăm mấy bán hàng rong gần đó, cuối cùng chọn một con phố, hắng giọng:

“Lụa là~ Lụa là~ Lụa Giang Nam! Lụa Giang Nam thượng hạng! Lăng la, lụa là, gấm vóc thiếu thứ gì, dệt, nhuộm, thêu thùa đủ cả! Vải vụn lụa là bán rẻ đây, hai văn tiền một miếng, hai~ văn~ tiền một miếng! Mua là lời, chỉ hai văn tiền một miếng thôi!”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hai chữ “lụa là” vốn hàm ý đắt đỏ, mà “hai văn” chẳng hề đắt, hai điều trộn lẫn , tạo nên một sự kích thích mâu thuẫn và lôi cuốn đặc biệt.

Loading...