Những ngày và sinh thần, nàng chẳng những , mà còn trốn thật xa, kẻo tên họ Bành cất giọng ca cao vút! Nàng sẽ gặp ác mộng mất.
Câu trả lời thể xem là ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý, Tạ phu nhân tiếc nuối: “Chẳng trách, thấy gầy nhiều. đều là hàng xóm, hà tất khách sáo như , còn khiến tốn kém.”
Thương nhân mà, bôn ba khắp chốn là chuyện thường tình, chẳng gì to tát.
Chỉ là hôm Tạ phu nhân cài vài chiếc trâm cài tóc do Minh Nguyệt tặng, nhận là sản phẩm từ quan doanh tác phường, nàng đắc ý lâu. Giờ đây, riêng tư cũng hỏi thăm, kiếm một cái để cài… Dẫu đắc ý thì đắc ý, Tạ phu nhân hiểu rõ vật khó kiếm, dám hứa hẹn, nhưng khó tránh khỏi nảy sinh ảo tưởng: Nếu Minh Nguyệt quả thật nhân mạch thượng tầng, chẳng sẽ… Không ngờ Minh Nguyệt tiếp lời, khiến nàng tiện rõ.
Minh Nguyệt vài câu với Tạ phu nhân trở về phòng, giả vờ như thấy vẻ mặt tiếc nuối bất mãn của Tạ phu nhân.
Chuyện mua biệt viên, ở Hàng Châu chỉ Tiết chưởng quỹ, Trương Lục Lang, Từ chưởng quỹ và Tú Cô . Tú Cô thậm chí còn với trượng phu và chồng , chỉ sợ lỡ lời tiết lộ ngoài mà rước họa . Minh Nguyệt cho Tạ phu nhân, cũng gửi thiệp mời đến đây.
Giao tình hai bên hạn, Lâm Kính Tùng đang việc ở nha môn Thủy Ty, còn chen một Bành Từ vốn đa nghi. Nếu họ phát đại tài… chẳng vô cớ rước họa ! Huống hồ quan và thương nhân vốn khác biệt, dù vợ chồng Tạ phu nhân giữ mồm giữ miệng, khi đó nàng thì . Nếu nàng hạ cố đến, thì , với tư cách chủ nhân, nên tiếp tục giữ phong thái chủ nhân, là công khai phục vụ vị quan thái thái ?
Nghĩ thế nào cũng thấy khó xử, chi bằng giấu . Hàng Châu lớn như , vợ chồng Tạ phu nhân dư dả, hiếm khi đến khu vực viên lâm Tây Hồ, quỹ đạo sinh hoạt của hai bên hầu như trùng lặp, cơ hội lộ nhiều.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chờ đến khi thể giấu nữa… còn danh tiếng của Võ Dương Quận chúa che chắn, sợ gì chứ! Bọn họ chỉ là những tiểu quan hạt vừng hạt đậu, lẽ nào còn dám kinh chất vấn Quận chúa ?
Hiện giờ trong thành món Hồng Ti Bạc Thỏa (mì sợi đỏ) do Liên Sanh nấu, chẳng gì đáng để lưu luyến. Ngôi nhà cũng chỉ là nơi tạm trú chân. Minh Nguyệt dẫn nghỉ ngơi một đêm, sang nhà bên tìm con Phương Tinh vài câu, dùng xong bữa sáng liền về xưởng nhuộm.
Sau khi về, nàng gọi Tô phụ đến: “Trong những đây giúp tìm Giang Bình, ai đáng tin cậy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-304.html.]
Tô phụ đoán đêm qua nha môn thuận lợi, bèn nghĩ kỹ: “Có hai khá lanh lợi, cha , trong nhà đều ở đó, quan hệ cũng hòa thuận. Dù việc bên ngoài, danh tiếng cũng tệ.” Có cận trong gia đình tức là nhược điểm, dám xằng bậy bên ngoài, như ngựa buộc cương, diều dây, thể kiểm soát .
Minh Nguyệt hài lòng: “Ta quê nhà Giang Bình ở Phượng Tường phủ, nhưng vị trí cụ thể thì rõ. Bảo họ dò hỏi, khi xác nhận sai sót, dẫn thêm vài , trực tiếp tìm đến nhị lão nhà họ Giang. À , gỡ một bản công văn truy nã ở cổng thành đưa cho họ xem! Nếu vợ chồng Giang Bình quả nhiên trốn về quê, tiên đ.á.n.h cho một trận, cùng với khoản nợ mang cả về đây.”
Chỉ cần công văn truy nã, nhà họ Giang chắc chắn vì sợ mất mặt mà dám ầm ĩ, càng dám hành hung, vì chuyện chắc chắn thể giấu .
Hừ, y kẻ chui từ kẽ đá như , tam lục cố đều c.h.ế.t sạch! Ngươi chạy hòa thượng, chẳng lẽ chạy cả miếu ?!
Tô phụ lĩnh mệnh rời , dặn dò chuyện xong xuôi, hai thanh niên , ngập ngừng : “Bảo chúng tìm thì , nhưng áp giải khoản nợ thì…” Một mối ăn lớn và nặng nề như , từng qua bao giờ! Vạn nhất để ý, còn giữ mạng mà về ?
Tô phụ lượt giáng cho mỗi đứa một bạt tai lên đầu: “Nghĩ thật!” là dám nghĩ! Các ngươi dám áp giải, chúng còn dám dùng các ngươi!
“Đừng thấy là lão hán, lão phụ ở vùng đất nhỏ mà khinh thường. Phải đề phòng ch.ó cùng c.ắ.n giậu, nhất thiết tay , tuyên truyền chuyện từ đầu đến cuối cho đều , cho bọn họ cơ hội tay chống cự. Nếu họ lòng con trai mà chùi đít, bảo họ tự mang gia sản đến đây.” Tô phụ cẩn thận dặn dò: “Nếu lòng trả, các ngươi tìm cách mang đến!”
Đây là một canh bạc, cược rằng cha Giang Bình sẽ thương con, cược rằng những nhà họ Giang khác sẽ quý trọng danh tiếng, chắc chắn sẽ khoanh tay . Bản Tô phụ cũng là một cha, nếu Tô Tiểu Lang chuyện mất mặt như ở bên ngoài, chừng ông sẽ đ.á.n.h gãy chân nó , đập nồi bán sắt cũng lấp cái lỗ thủng , bằng mặt mũi xuống gặp liệt tổ liệt tông?
Hai ngày tiếp theo, Minh Nguyệt cho xưởng nhuộm nghỉ, đợi nha môn đến xem xét hiện trường mới khai công trở .
Bởi vì sáu kẻ bắt quả tang, lo sợ cho nhà nên dám dối, chúng đều nhận tội chút chối cãi, chỉ là thể thiếu việc đổ hết tội lên đầu Giang Bình đang bỏ trốn, rằng y là kẻ xúi giục nọ.
Chó c.ắ.n chó, lông lá, Minh Nguyệt bận tâm, nha môn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần cuối cùng chịu tội là .