Nếu còn đủ, giỏi thì mấy vị " nhà" các ngươi cách chức luôn ! Ta hầu nữa!
Minh Nguyệt chờ đợi chính là câu .
Nàng cần tai mắt bên trong nha môn, vị dịch họ Cao mà nàng từng tiếp xúc thì dối trá, tham lam, rõ ràng đáng tin, vị Khang bộ đầu mắt thì thích hợp hơn nhiều.
"Đa tạ," Minh Nguyệt thuận nước đẩy thuyền, hành lễ, "Vậy xin nhờ ngài."
Ấy, hóa dễ chuyện như ! Khang bộ đầu sững sờ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cáo từ Biện Từ, "Vậy tiểu chức xin phép về phục mệnh ."
Biện Từ đáp một lễ, "Mời."
Sau khi Khang bộ đầu , Minh Nguyệt sang Biện Từ hành lễ, "Vừa thất lễ , đa tạ ngài giúp đỡ. Nhân tiện, còn chúc mừng ngài thăng chức."
Những ngày nàng mới hiểu rõ, Biện Từ quả thật thăng quan, nhưng vì quá trẻ, tư cách đủ, chỉ thăng nửa phẩm hàm cấp chức vụ ảo, hiện tại tuy vẫn công việc Phán quan Lục phẩm, nhưng thể nhận bổng lộc của chức vụ ảo Tòng Ngũ phẩm.
"Lời chúc mừng muộn màng quá thiếu thành ý," Biện Từ lơ đãng , lấy khăn tay từ trong tay áo , đưa về phía , "Ừm."
"Ừm?" Đưa thứ cho gì? Minh Nguyệt bàng hoàng.
Không thể nào, ngài sẽ công khai đòi hối lộ đấy chứ?!
"Lau mặt !" Biện Từ bất đắc dĩ .
Ta đóng vai nhiều , đóng vai một ?
Tô Tiểu Lang và Nhị Oản đều mặt Minh Nguyệt theo, hít hà một tiếng, mồ hôi bụi bặm máu, quả thật chật vật.
Minh Nguyệt bỗng cảm thấy ngứa ngáy, cảnh giác liếc một cái, cũng nhận khăn tay, trực tiếp chạy đến bờ sông múc nước rửa mặt.
Biện Từ nhướn mày, thản nhiên thu khăn tay về.
Phía , tên mặt búng sữa dẫn đầu nheo mắt nháy mắt, cợt nhả.
Biện Từ để ý đến bọn họ, bóng lưng Minh Nguyệt cúi xuống rửa mặt, trong đầu vẫn là cảnh tượng : Trên khuôn mặt dính đầy mồ hôi dầu và bụi bẩn, vết m.á.u chằng chịt, thật sự thể gọi là , nhưng càng nổi bật đôi mắt sáng đến kinh , như lóe lên hai đốm lửa.
Giống hệt như con sói hoang mà thấy từ xa trong tuyết một mùa đông nào đó.
Một sự dã tính vùng vẫy trong vòng vây vạn trùng, sự dã tính của kẻ săn mồi.
Đợi Minh Nguyệt rửa mặt xong, tự lấy khăn tay lau khô, Biện Từ mới nhanh chậm tới, "Ta nên gọi nàng là Giang lão bản, là Minh lão bản đây?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Minh Nguyệt hiểu rõ giỏi nhất là những lời liên quan đến tình huống hiện tại lúc đối thủ phòng , chỉ cần lơ là một chút là dễ dò xét thông tin, vì nàng luôn đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-313.html.]
"Ta lão học sĩ cố chấp," Minh Nguyệt thẳng thắn , "Họ đối với quan trọng, điều cốt yếu là xưng vị."
Bất kể họ Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương, đều cả, bận tâm, chỉ cần thế nhân công nhận là một lão bản, chưởng quỹ là .
Chuyện đổi hộ tịch là bí mật công khai, nhưng lời của Minh Nguyệt vẫn Biện Từ cứng họng.
Công bằng mà , điều phù hợp với ấn tượng lạnh lùng, chỉ tiền, , nhận sáu thích của các thương nhân. nàng quá thẳng thắn, ánh mắt trong veo, mang một sự chân thật khiến thể ghét .
Nàng thậm chí còn giả lả với Biện Từ, "Ngài thích gọi thế nào thì gọi."
Quan ngài lớn, ngài là .
Sự phục tùng giả tạo và sự khách khí giả dối đặc trưng của thương nhân khởi động, sức sống nguyên thủy gần như hoang dã nhanh chóng rút khỏi gương mặt Minh Nguyệt, như thể thành sứ mệnh, đóa hoa tàn.
Biện Từ chợt một câu, “Kỳ thực nàng cứ như lúc nãy thì hơn.”
Biện Từ xong liền gọi thuộc hạ rời , chỉ để Minh Nguyệt tại chỗ cố sức suy ngẫm:
Hắn lời là ý gì?
Cái cách "lúc nãy" đó là cách gì?
Là chê tặng quà mừng ? Hắn đòi hối lộ chăng?!
Tô Tiểu Lang cảnh giác theo Biện Từ cùng những khác rời , luôn cảm thấy tên hôm nay vẻ kỳ lạ, “Đông gia, chúng về thôi ?”
“Về… ôi chao, bánh bao!”
Ba vội vàng chạy trở tiệm bánh bao, kết quả tiểu nhị trong tiệm tỏ vẻ ngượng ngùng, rằng bởi vì họ đột nhiên rời , hồi lâu trở , tiệm sợ bánh bao để lâu sẽ nguội, sẽ cứng, nên bán .
Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ba chờ thêm một lượt nữa, xách theo những chiếc bánh bao nóng hổi trở về Minh Viên.
Sau khi trở về, Minh Nguyệt tìm Xuân Chi và Tô phụ kể trải nghiệm ngày hôm nay, đặc biệt nhấn mạnh việc mắng Giang Bình giấu giếm lệnh truy nã của bản .
“Ta một linh cảm, bạc , ít nhất là một phần, vẫn còn ở Hàng Châu mang .”
Tô phụ trầm ngâm một lát, “Ta tán đồng quan điểm của Ngài, bạc khả năng vẫn còn trong thành.”
Minh Nguyệt chú ý đến việc ông là "trong thành", “Nói thế nào?”
“Ngài đề cập đến việc y tư tàng lệnh truy nã,” Tô phụ , “ như từng đây, cách ngụy trang dễ dàng và hiệu quả nhất khi đàn ông bỏ trốn là nuôi râu, hiển nhiên Giang Bình cũng . lệnh truy nã dự đoán vài kiểu ngụy trang của y, cho nên y buộc mạo hiểm lén xem lệnh truy nã, đối chiếu để đổi cách ngụy trang…”
Y cũng là tuyệt thế mỹ nam tử, chẳng trọng phạm cực ác gây chấn động thiên hạ, lý do gì mạo hiểm thu thập lệnh truy nã.
Mọi bỗng nhiên như vén mây thấy mặt trời, quả thực lý!