Hào Thương - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:01:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện tại các khoản thu nhập hằng năm của Chu Hạnh cộng hơn một ngàn lượng. Nếu thể tăng sản lượng vải nhuộm khảm ốc tinh lên, tám trăm lượng một năm quả thực nhiều, Minh Nguyệt sẵn lòng chi trả.

mà, chân đạp nhiều thuyền thì lắm ?

Thấy thể đàm phán, Minh Nguyệt đành rút lui tìm ở Dương Châu.

Là một lão đầu, gần sáu mươi tuổi. Khó tránh khỏi việc lãng tai, mắt mờ, tay run, nhưng tay nghề suy giảm chút nào, thái độ cũng khá khiêm nhường.

Điều đáng mừng là, ông từng đến Hàng Châu lăn lộn hồi trẻ. Nghe Minh Nguyệt đến từ Hàng Châu, liền chủ động chuyển sang phương ngữ Hàng Châu.

Tuy vẫn mang theo giọng Dương Châu nặng nề, nhưng hơn nhiều so với việc gà vịt .

Ông vẫn sẵn lòng nhận việc, chỉ là một yêu cầu: mỗi ngày nhấp môi hai chén rượu nhỏ, và nhất quyết là Nữ Nhi Hồng Thiệu Hưng.

Minh Nguyệt: “…”

Ta ai thuê ông ! Phải chăng tay run cũng là do uống rượu mà ?!

Lão đầu hắc hắc , giơ hai ngón tay lên, “Ta mỗi ngày chỉ uống hai chung nhỏ thôi.”

Minh Nguyệt ông chọc , “Được!”

Chỉ cần lỡ việc, hai chung Nữ Nhi Hồng mỗi ngày đáng gì, ai mà chẳng sở thích riêng?

Nếu quả thật mỗi ngày chỉ uống hai chung, một vò Nữ Nhi Hồng thể uống vài tháng, tính còn hời hơn nhiều so với cái gã "chân đạp nhiều thuyền" đòi tám trăm lượng cúng dường !

Lão đầu mừng rỡ mặt mày rạng rỡ, hớn hở ôm một giỏ ốc xà cừ từ trong nhà, “Ta sẽ để cô chịu thiệt. Ta cho cô xem, cô thấy ưng ý , ưng thì hãy mua rượu cho .”

Cũng thật thú vị. Minh Nguyệt đưa mắt xung quanh, thấy mái hiên và tường rào phủ một lớp rêu xanh dày cộp, cỏ dại mọc cao vút. Khu vườn nhỏ trong sân cũng là cỏ, ít rau, rõ ràng là ít chăm sóc.

Lại thấy ông chỉ một , còn nghiện rượu, nhỡ ngày say c.h.ế.t trong nhà ai , nàng bèn : “Lão trượng, chi bằng cùng về Hàng Châu ? Khi cần mua sắm gì, cứ việc sai bảo .”

Đây là nhân tài a! Nếu lỡ đưa về dạy tử gì đó, nàng còn thể mở một cửa tiệm đồ khảm ốc nữa cơ!

Nào ngờ, lão đầu lắc đầu lia lịa như trống bỏi, “Không , , !”

Ông kiên quyết như , Minh Nguyệt cũng tiện ép buộc.

Thôi , vạn sự đều tùy duyên. Hơn nữa, những miếng ốc khảm mỏng nhẹ, phái lấy về cũng phiền phức.

Lời tác giả: [Chú thích 1] Sách 《Hồ Châu Phủ Chí》 ghi chép, “Hồ Châu mua bán lá dâu tính theo cá nhân (hai mươi cân) hoặc theo gánh (một trăm cân).”

[Chú thích 2] Sách 《Thẩm Thị Nông Thư》 ghi chép, “Một giỏ tằm, khi đốt lửa ăn một phần lá, khi đốt lửa ăn một phần lá, khi ngủ lớn ăn sáu phần lá.” Tổng cộng một trăm sáu mươi cân, tương đương một trăm chín mươi mốt cân hiện đại.

--- Chương 90 ---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-336.html.]

Minh Nguyệt ở nhà lão đầu Dương Châu vài ngày, tận mắt thấy ông xử lý vỏ ốc, cắt lát, mài dũa, cuối cùng thu một nắm ốc khảm xà cừ năm màu rực rỡ.

Minh Nguyệt yên tâm, nhưng lão đầu thấy hụt hẫng. Ông gãi cái đầu còn mấy sợi tóc, tặc lưỡi : “Chỉ thế thôi ?”

Không khảm nạm gì ?

Thấy Minh Nguyệt gật đầu, lão đầu thở dài, vẻ khá thất vọng, “Thứ thì tính gì là đồ khảm ốc chứ!”

Mài dũa miếng ốc khảm chỉ là bước đầu tiên. Làm thế nào để khảm rãnh đục sẵn mà đạt đến mức thiên y vô phùng (kín kẽ tì vết), bằng phẳng như một khối mới là công phu thực sự!

Minh Nguyệt thầm nghĩ, cũng đồ khảm ốc.

Tô Tiểu Lang trêu chọc ông , “Đổi rượu uống chẳng ?”

Nói bậy! Lão đầu trừng mắt hung dữ , đoạt vài miếng ốc khảm từ tay Minh Nguyệt, chắp tay lưng nhà.

Vào trong vẫn quên trừng mắt thêm cái nữa, đóng sầm cửa ngủ. Hóa các ngươi chỉ chút theo đuổi thôi ? Cứ nghĩ chỉ chút tay nghề ?!

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Minh Nguyệt bật , lão gia tử tính khí quả là lớn thật.

Hiện giờ vội vải nhuộm khảm ốc tinh , tiên xoa dịu lão đầu cái .

Nàng cất những miếng ốc khảm còn , đến gõ cửa hai cái, “Lão gia tử, sáng sớm mai chúng sẽ . Lát nữa sẽ mua rượu cho , cứ đặt ở ngay cửa, lấy lúc nào cũng .”

Trong phòng động tĩnh.

Minh Nguyệt và Tô Tiểu Lang , gọi Nhị Oản cùng ngoài dạo chơi.

Lúc dạo phố tiện thể hỏi thăm về cửa hàng t.h.u.ố.c nhuộm , ngoài biến động lớn gì, chắc là sụp đổ ngay .

Tối đến ba về, trong sân vẫn tĩnh lặng. Phòng lão đầu đèn sáng, ông đang bận gì. Gõ cửa vẫn thấy trả lời.

Minh Nguyệt bất đắc dĩ, đành theo thỏa thuận, đặt vò rượu bên ngoài cửa.

Ngủ dậy một giấc, Nhị Oản ngoài mua đồ ăn sáng, Tô Tiểu Lang xách nước cho Minh Nguyệt rửa mặt. Đang lúc dùng bữa, cửa phòng chính kẽo kẹt mở .

Lão đầu lời nào, vẫn còn vẻ giận dỗi, thẳng tới mặt Minh Nguyệt chìa tay , “Hửm!”

Minh Nguyệt còn đang ngậm nửa cái bánh bao trong miệng, nàng ngẩn , tròn xoe mắt, “Hửm?!”

Tô Tiểu Lang ngạc nhiên thốt lên: “Cái trâm cài tóc mà tinh xảo thế!”

Đó là một chiếc trâm cài hình bán nguyệt. Ở vị trí tay cầm, ông dùng những miếng ốc khảm nhỏ xíu khảm thành hoa văn bươm bướm, ngay cả những chiếc râu nhỏ cũng bằng những sợi ốc khảm tinh tế, khít khao một kẽ hở.

Minh Nguyệt cố gắng nuốt miếng bánh bao, nhận lấy chiếc lược nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng càng thêm kinh ngạc thán phục:

Thật trơn tru!

Loading...