Hào Thương - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:31:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi nửa đường, bụng đói cồn cào, Minh Nguyệt thấy cách đó xa một lão gia tử bán bánh hồ vừng, nàng liền tiến tới mua hai cái để ăn.

Thấy nàng cũng là trang phục của thương nhân bộ, lão gia tử há cái miệng móm mém còn mấy cái răng hỏi: “Nữ nhi, bán cái gì thế?”

“Tơ lụa, Ngài vài mảnh ?” Minh Nguyệt c.ắ.n một miếng bánh hồ, thơm phức, chỉ là quá khô, rơi thẳng vụn, nghẹn đến mức nàng trợn trắng cả mắt.

“Ta nào tiền mà mua chứ!” Lão gia tử rụt cổ , liên tục xua tay, xổm xuống bóng cây.

Minh Nguyệt từ từ nhai hết cái bánh hồ, phủi vụn tay, mở ống trúc uống nước ừng ực, cuối cùng lau miệng, mỉm với lão gia tử, “Ta đây, chúc Ngài mua may bán đắt.”

“Làm ăn phát đạt, con cũng phát đạt.” Lão già cũng .

Con la lớn vẩy tai, theo Minh Nguyệt xa dần, cái bóng ngắn ngủn lắc lư mặt đất.

8_Buổi chiều nàng vòng quanh mấy con phố, bán tám mảnh ghép yếm, sáu mảnh dán giày thêu, cuối cùng một bà lão may chăn bách gia của hồi môn cho cháu gái sắp xuất giá, tất cả đều là vải sa tanh dày màu đỏ, tím, cam và các màu ấm áp khác, vải Minh Nguyệt mang hôm nay đủ.

“Ta sẽ về lấy ngay, phiền Ngài đợi một lát, lát nữa sẽ trực tiếp mang tới tận nhà!”

Minh Nguyệt mừng rỡ như điên, chạy như gió một mạch về, cuối cùng cũng uổng công, bà lão nheo mắt , cẩn thận chọn đủ sáu trăm mảnh!

Sáu trăm mảnh! Chiếc bọc đựng đồ căng phồng cũng trở nên trống rỗng! Vui mừng đến mức Minh Nguyệt tuôn một tràng lời chúc may mắn, đường về còn nhảy cẫng lên.

Thật quá! Nếu ngày nào cũng một khách sộp như thế thì mấy!

“Vương lão thái bốn mảnh, ba mươi hai văn, Trần Đại tỷ một mảnh, bốn văn, cô nương đeo túi thơm năm mươi sáu, ba chị em một trăm ba mươi mảnh cộng một trăm hai mươi mảnh, tổng cộng năm trăm văn… Tám mảnh yếm mười sáu văn, sáu mảnh giày thêu hai mươi bốn văn, chăn bách gia bán nhiều nhất, sáu trăm mảnh dài, gần như bao trọn, sáu văn tiền một mảnh, tổng cộng ba lạng sáu tiền.” Một ngày trôi qua, Minh Nguyệt đến khản cả giọng, hai chân cũng mỏi rã rời, nàng vật giường tính sổ: “Bán bốn lạng hai tiền lẻ ba mươi hai văn, trừ tiền vốn và tiền phòng trọ hôm nay, thuần lợi nhuận hơn hai lạng…”

Minh Nguyệt thỏa mãn thở phào, dốc ngược túi tiền, cả nàng vồ lên, lăn từ đầu giường đến cuối giường.

A, bạc! Cuối cùng cũng thấy ánh bạc tài khoản !

Nếu mỗi ngày đều thể kiếm nhiều như thế thì mấy.

Tuy nhiên, ngoài bà lão may chăn bách gia hôm nay, những khách hàng còn đều trả bằng tiền đồng. Tính cả hôm qua, hiện tại nàng gần bốn nghìn đồng tiền đồng, gần hai mươi cân, chất thành một đống như ngọn núi nhỏ, quá nhiều, quá dễ gây chú ý, cần sớm đổi sang thỏi bạc nhỏ tại ngân hiệu.

Chỉ là bốn cây vải nguyên cuộn … Hôm nay coi như thử nước , kết quả ngoài dự đoán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-34.html.]

Thành Đông dẫu , nhưng dân thường phần lớn chi tiêu dè sẻn, chủ yếu mặc vải bông, lụa vụn giá rẻ thì còn , nhưng vải nguyên cuộn khó bán ; ngưỡng cửa nhà quan , cũng là nơi một theo con đường tự phát như thể bước . Ngược , Thành Tây nhiều buôn bán, là nơi để bán cả cây lụa là.

Chỉ là, nên tìm đến nhà ai đây?

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tác giả lời :

--- Chương 14 ---

Sáng sớm hôm , Minh Nguyệt đến ngân hiệu đổi hai mươi cân tiền đồng thành hơn bốn lạng bạc vụn, tiến thẳng về Thành Tây.

Giờ đây trời dần nóng lên, đều thích ngoài hoạt động, mua bán buổi sáng, buổi chiều thì cuộn ở nhà, vì , các mảnh vải lẻ buổi chiều sẽ bán chạy hơn.

Chỉ là nóng quá, Minh Nguyệt khó chịu.

kiếm tiền mà, mệt một chút thì mệt một chút, nhịn một lát là qua.

Thành Tây quả nhiên phồn hoa náo nhiệt. Sáng sớm trong tửu lầu uống rượu, Minh Nguyệt còn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa dát vàng vẽ bạc, con ngựa kéo xe còn tết b.í.m xinh , cổ đeo chuông bạc tinh xảo, leng keng, vui tai.

Minh Nguyệt vòng quanh mấy con phố, thấy mặt trời lên tới đỉnh đầu, nàng chọn một quán ăn để gọi phở.

Khách khá đông, bàn , bát mì còn sót kịp dọn, tiểu nhị vẩy khăn lau chạy đến thu dọn, “Cô nương đợi lát, sẽ ngay.”

“Không vội,” Minh Nguyệt tò mò hỏi, “Mới nãy thấy một chiếc xe ngựa thật , vàng bạc, ngựa cũng , vô cùng uy phong. Chiếc xe đó dừng một tiệm bạc, bước xuống một vị phu nhân, ăn mặc vô cùng tinh tế, còn mặc xiêm y sa tanh lấp lánh, thật là giàu , là phu nhân nhà nào mà phúc như .”

Tiểu nhị đang lau bàn : “Ngài đến chiếc xe ngựa ngay, ắt hẳn là nhà Mã lão bản của hiệu thuốc, đó là tài chủ đầu địa phương, nhà đương nhiên phúc.”

Nếu là gia đình như thế, nỡ dùng vàng bạc trang trí cả xe lẫn ngựa chứ?

Minh Nguyệt liền nhân cơ hội hỏi kỹ.

Lần đợi tiểu nhị thêm, bàn bên cạnh kiềm , thao thao bất tuyệt kể lể, hận thể lôi hết lịch sử phát gia của vị Mã lão bản .

“Tổ tiên vị Mã Đại quan nhân đó vốn nghề buôn bán d.ư.ợ.c liệu, ở địa phương cũng chút tiếng tăm, chỉ là nổi như bây giờ. Mới chỉ vài năm , Mã Đại quan nhân thế nào lọt mắt xanh của tân tri huyện, phàm là d.ư.ợ.c liệu trong thư viện, nha môn, quân doanh tại địa phương đều do nhà cung cấp…”

Minh Nguyệt kế hoạch trong lòng.

Loading...