Hào Thương - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:02:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bàng lão bản,” Minh Nguyệt dùng cách gọi mới ngắt lời , bình thản , “Ta là một ăn, hứng thú với chuyện riêng tư của khác, cũng sẽ truy vấn rốt cuộc giữa các ngươi nhân quả gì, nhưng một khi ngươi và đều buôn bán lâu dài, tự nhiên thể cứ loạn xạ như , cũng thể khơi khơi rằng khác thế nào thì cũng thế đó…”

Khoảng thời gian Bàng Quản sự quả thực bán hàng của Minh Nguyệt, nhưng thưa thớt, định, giá nhập chỉ đắt hơn một thành rưỡi so với Tiết chưởng quỹ.

Nghe thấy cách gọi mới, tâm trạng Bàng Quản sự dường như hơn một chút, khẽ điều chỉnh tư thế , rũ chiếc áo bào mới mấy nếp nhăn, “Vậy thì cứ theo như đây.”

“Bàng lão bản,” Minh Nguyệt tiếp lời, “Vừa ngươi đề nghị, bây giờ cũng một đề nghị, nếu ngươi thật sự đưa việc buôn bán tơ lụa cũng như t.h.u.ố.c nhuộm, kéo dài lâu dài, bằng ngươi và hợp tác, giá bán cố định, thuế kim chia đều, cuối quý phân chia lợi nhuận, ăn chia sáu bốn.”

Nàng vốn chia theo tỷ lệ ba bảy như bên Cố huyện, nhưng Bàng Quản sự khác với Lý Ký, thứ nhất thị trường rộng lớn hơn nhiều, thứ hai đối phương còn nghiệp vụ chính khác, đến mức đường cùng, nếu ép quá, chỉ thể đàm phán thất bại.

Bàng Quản sự nhíu mày, “Ta sáu ngươi bốn?”

Minh Nguyệt khẽ, “Ngươi thật hài hước.”

Chia sáu bốn, đối phương chắc chắn sẽ đồng ý, kỳ vọng cuối cùng của nàng là năm năm, một thành thừa là dùng để mặc cả.

Quả nhiên, Bàng Quản sự vui, “Có quá đáng ? Phía bỏ và sức lực, cùng lắm là phái đến tận nhà lấy hàng…”

“Phí vận chuyển đáng giá mấy đồng?” Minh Nguyệt hỏi ngược , “Không bằng ngươi bao luôn thuế kim, như thì còn .”

Hàng hóa rời khỏi tay là một thành thuế kim, khi bán tại cửa tiệm thêm một phần khác, nếu Bàng Quản sự đồng ý chịu, thì cũng chẳng khác gì chia năm năm.

Bàng Quản sự ha hả, gì.

Một lát , bày vẻ mặt thành khẩn như móc ruột gan, dùng ngữ khí gần như khiêm nhường : “Giang lão bản, trong thương vụ t.h.u.ố.c nhuộm nhường lợi , quả thật kiếm bao nhiêu, coi như đủ thành ý, nay đổi là thương vụ buôn vải, ngươi nên cố chấp nhượng bộ chút nào chứ?”

“Ôi, một việc ngươi lầm .” Minh Nguyệt ăn cái lối , nàng giơ tay lên, lập tức sửa , “Là ngươi chủ động đến cửa, lấy việc nhường lợi điều kiện để thuyết phục , hy vọng giao dịch với ngươi, đồng ý, là hòa ! Còn chuyện buôn vải , là do Bàng lão bản ngươi chí hướng xa rộng, mở rộng lãnh thổ, thêm một hạng mục buôn bán, chủ động tìm đến , hợp tác lâu dài, nguyện ý xuống đàm phán, đây cũng là thành ý của , cái cũng huề luôn.”

Tóm , ngươi nhường lợi, sẽ chiếu cố việc buôn bán của ngươi, chuyện hai bên tình nguyện, ai cũng nợ ai, dựa nhường thêm bước nữa?

Gân xanh thái dương Bàng Quản sự nảy lên mấy cái.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Sao hồi phát hiện tên khó nhằn đến ?

Không, hồi là nàng việc cầu , tự nhiên giữ thái độ thấp, giờ đây “thế công thủ khác”...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-347.html.]

Thấy Bàng Quản sự im lặng, vẻ mặt đầy cam lòng, Minh Nguyệt dứt khoát : “Ta còn trẻ, thẳng, nếu lọt tai, mong ngươi đừng trách. Nếu ngươi và đổi chỗ cho , ngươi sẽ thế nào?”

Ồ, chiếm lợi thế ở một mối ăn, thì bắt buộc trả ở mối thứ hai, , vẫn chẳng chiếm lợi lộc gì! Lại còn mang tiếng là “ đủ”… Nếu như , dứt khoát tìm Lão Đông gia của ngươi mà mua hàng, chừng còn rẻ hơn, đủ loại hơn!

Bàng Quản sự liếc nàng một cái, lảng sang chuyện khác, “Giang lão bản thật khéo ăn .”

Đổi chỗ cho ? Trên đời từng chuyện gì gọi là đổi chỗ cho !

Ai là ai, từ lúc sinh định sẵn !

Chẳng qua chỉ là những lời dối trá lừa mà thôi.

“Việc quan trọng, Bàng lão bản ngại từ từ suy nghĩ,” Minh Nguyệt gọi nha đầu , “Miệng thấy nhạt quá, lấy ít điểm tâm đến.”

Cứ động não xong là đặc biệt ăn chút gì đó ngọt ngào, cần bồi bổ một chút.

Không lâu , nha đầu dẫn hai trong nhà bếp đến, đầu xách một hộp thức ăn, bên trong hai tầng đều một bát chè hạt sen đường phèn trong veo, điểm xuyết vài hạt kỷ tử đỏ tươi. Hộp thức ăn của còn đựng một đĩa bánh quế hoa thủy tinh, một đĩa hồng khô bọc đường, một đĩa bánh vân phiến cánh ve, một đĩa kẹo hạt thông hổ phách, đều ngọt mà ngấy.

Minh Nguyệt và Bàng Quản sự nhường một hồi, mỗi dùng một phần, đó súc miệng.

Một ngày một mối ăn lắm , lát hai bắt đầu cãi cọ, ai chịu nhường ai, kéo dài đến khi mặt trời ngả về tây.

Bất đắc dĩ, hai đành tạm biệt .

Bàng lão bản tìm những loại t.h.u.ố.c nhuộm còn thiếu, Minh Nguyệt tự đóng cửa ngủ.

Thương lượng thành công thì , thành thì thôi!

Mấy ngày tiếp theo, Bàng Quản sự bận tối mắt tối mũi, cố gắng tìm những khách hàng khác ở Hàng Châu để đàm phán.

Nội dung đàm phán cụ thể rõ, nhưng vẻ mặt mệt mỏi ngày càng tăng khi giao hàng, e rằng thuận lợi cho lắm.

Minh Nguyệt lấy lạ.

Càng là thương nhân lớn càng coi trọng tín dự, danh tiếng, nếu Bàng Quản sự và Đông gia của hòa bình chia tay, thì đời cùng lắm chỉ than thở hai câu, cảm thán thế sự vô thường, qua cơn thịnh nộ thì sẽ lắng xuống; nhưng xích mích đến mức khó coi! “Phản bội”, “quên gốc”, trở thành vết nhơ mà Bàng Quản sự thể gột rửa cả đời!

Loading...