Hào Thương - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:02:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cuộc chiến kéo dài , Bàng Quản sự thể sẽ thắng, nhưng cái giá trả chắc chắn vô cùng t.h.ả.m khốc.

Trong thời gian đó, hai bên tiến hành thêm vài đàm phán, tranh cãi vô nghĩa nhiều về các chi tiết nhỏ nhặt bao gồm nhưng giới hạn ở: “Rốt cuộc ai chịu trách nhiệm phần thuế nào”, “Ai chịu trách nhiệm phí vận chuyển”, “Vải bán hết xử lý thế nào, thu hồi ”, vân vân.

Kỳ thực những điều đều tiền lệ, sở dĩ Bàng Quản sự cố chấp buông, vẫn là “đánh tình cảm”, nổi bật sự khó khăn của . Đương nhiên, nếu thể đối phương bực bội, từ đó bỏ sót chi tiết… thì càng hơn.

Minh Nguyệt quả thực chút phiền lòng.

Đến nỗi sáng sớm ngày mười bảy tháng Ba, khi Xuân Chi Hương Lan dẫn theo con cái đến, nàng lập tức quyết định đích gặp.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Xuân Chi ngẩn , theo bản năng liếc Bàng Quản sự: Ngươi còn đang đàm phán mà.

Minh Nguyệt lưng về phía Bàng Quản sự nhíu mày: Bàn cái thá gì, thành ý!

Cứ tạm gác !

Xuân Chi lập tức hiểu ý, liền thấp giọng : “…Từ xa đến… thành tâm… ngươi đích đến chắc chắn sẽ vui…”

Minh Nguyệt nén , đổi sang vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn vui mừng thầm kín, “Bàng lão bản, thật may, bằng hữu đến thăm, chỉ sợ thất lễ cáo lui, là chúng bàn bạc ngày khác? Ba ngày nữa , lẽ ba ngày tới đều rảnh, xin thất lễ, xin thất lễ!”

Nói xong, nàng bỏ .

“Giang lão bản!” Không chứ, ngươi cứ thế mà bỏ ? Đi gặp ai chứ! Bàng Quản sự bật dậy, “Giang lão bản xin dừng bước!”

--- Chương 95 ---

Cuối cùng quả nhiên là chia năm ăn năm.

Sau khi thương lượng, song phương chia đều thuế phí, nhưng Bàng Quản sự tự phái đến lấy hàng, Minh Nguyệt sẽ bao chi phí vận chuyển và nhân công phát sinh trong thời gian đó. Sau khi nghiệm thu hàng hóa thì giao tiền tại chỗ, tiền đến hàng .

Giá vốn và giá bán cố định, sẽ linh hoạt điều chỉnh dựa giá nguyên liệu thô và doanh bán hàng.

Ngoài về lượng và chủng loại, Bàng Quản sự yêu cầu ngang hàng với Tiết chưởng quỹ, nhưng những loại hàng mà Tiết chưởng quỹ , cũng cung cấp đồng thời cho .

Hai bên ký kết khế ước ngay trong đêm, và sáng sớm ngày hôm tiến hành giao dịch đầu tiên, để đảm bảo tiền bạc tay.

Gửi Bàng Quản sự , Minh Nguyệt nghỉ ngơi nửa ngày, cùng Xuân Chi lên đường đến nhà Tú Cô.

Đã lâu gặp hai con bọn họ, nhân tiện đến thăm.

Xét thấy Hương Lan vẫn đang cho con bú, đường sá xa xôi, khó tránh khỏi vất vả, Minh Nguyệt đặc biệt dặn cha Liên Sanh tìm mua hai con cá diếc béo. Ngoài , còn các món bồi bổ như táo đỏ, nhãn nhục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-348.html.]

Nàng còn lấy một tấm lụa trơn màu vàng nhạt và một tấm màu xanh da trời, để may quần áo lót cho hai con.

Ban đầu khi bán hàng cho Triệu phu nhân, Minh Nguyệt hiếm khi ngẩng đầu quan sát, nên ấn tượng về Hương Lan sâu đậm, chỉ lờ mờ nhớ dường như một tỷ tỷ mặt tròn, dáng cao ráo.

hôm nay , nàng thành cằm nhọn, cũng tiều tụy. E rằng ngoài việc vất vả đường, việc sinh nở cũng tiêu hao lớn khí huyết của nàng.

Xuân Chi thấy dáng vẻ của nàng liền rơi lệ, “Tỷ tỷ của , nông nỗi ?”

Hương Lan sờ mặt , chút hư nhược : “Không đến cũng , dù cũng vượt qua .”

Nàng đó bồi bổ quá mức, suýt chút nữa thì khó sinh, vật vã một ngày một đêm mới sinh , mất nhiều máu, thể chút suy sụp.

Minh Nguyệt xem xét sắc mặt của nàng, quả thực , môi cũng tái nhợt, “Đã khám đại phu ?”

Hương Lan gật đầu, “Chủ nhà bụng, hôm qua giúp mời qua , chỉ là sản hậu thể hư nhược, lao lực quá độ, dặn uống t.h.u.ố.c bổ.”

Minh Nguyệt liền bảo Nhị Oản: “Ngươi với Tú Cô một tiếng, phiền nàng hầm cá diếc lên, cho thêm chút kỷ tử, nếu đậu phụ non, cũng nên thêm một chút.”

Hương Lan vô cùng hoảng sợ, “Thật là phiền ngươi quá, còn để ngươi tốn kém.”

Nàng và Minh Nguyệt vốn giao tình, nghĩ rằng đối phương chỉ nể mặt Xuân Chi, do đó sợ phiền Xuân Chi.

“Chà, bằng hữu của Xuân Chi cũng là bằng hữu của ,” Minh Nguyệt phất tay, cúi xuống đứa bé đang ngủ say giường, thấp giọng hỏi, “Mấy tháng ?”

Một cục nhỏ xíu, vẫn còn nhắm mắt, giống Hương Lan .

Hương Lan theo, ánh mắt đầy trìu mến, “Sắp năm tháng .”

Minh Nguyệt thấy đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, liền Hương Lan đường chắc chắn dễ dàng, “Mang theo đứa bé nhỏ như ngoài, mệt mỏi lắm chứ?”

Hương Lan vốn tỏ yếu đuối, nhưng nghĩ , bỏ xứ , hà cớ gì cố chịu đựng? Nàng thở dài một tiếng, “Vốn định đợi con lớn hơn chút mới lên đường, sợ thời gian càng lâu, nhà càng nỡ, huống hồ…”

Người đàn ông của nàng hối hận .

Ban đầu chuyện đó, nhưng thấy là một đứa con trai khỏe mạnh, đàn ông của Hương Lan chút hối hận: Hắn nỡ.

Thoát khỏi phận nô bộc thật sự quan trọng đến thế ?

Cuộc sống bên ngoài khổ sở bao, bọn họ tuy nô lệ ở Mã gia, nhưng gió thổi, mưa dột, chẳng hơn gấp trăm những vất vả mưu sinh bên ngoài ?

Hắn thậm chí bắt đầu khuyên Hương Lan, “Hay là… thôi ? Ta sợ cha chịu nổi.”

Lỡ như Hương Lan ngoài lòng đổi thì ? Hắn khó khăn lắm mới đứa con trai !

Loading...