Hương Lan ngừng gật đầu, ánh mắt Xuân Chi đầy vẻ an ủi. Quả thật, tiến bộ hơn nhiều so với khi còn ở Mã gia.
Minh Nguyệt đoán chừng các nàng nhiều lời tâm tình , bèn dậy: "Các ngươi cứ trò chuyện , phía tìm bằng hữu chơi đùa."
Hương Lan vội : "Đã phiền chính sự của ngài, còn khiến ngài tốn kém như ." Nàng dậy tiễn.
Minh Nguyệt một tay ấn nàng xuống, "Mau đừng phiền, vạn nhất đ.á.n.h thức đứa bé..." Thì sẽ chẳng yên .
Minh Nguyệt , Hương Lan liền kéo tay Xuân Chi : "Trước còn lo ở bên ngoài sống , nhưng xem, vị Đông gia cực kỳ coi trọng ." Nếu coi trọng, 'yêu nhà yêu quạ' (yêu quý nên quý luôn cả những liên quan), chịu đích đến đây?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Xuân Chi chút tự hào, "Đông gia của bọn là cực kỳ ."
Hương Lan nàng, "Muội cũng hơn hai mươi tuổi , thành ?"
Xuân Chi bĩu môi, "Chưa, cũng ý định ."
Vốn dĩ nàng mấy mặn mà, đó trải qua chuyện ở Mã gia, chuyện Thẩm Vân Lai gần đây, cùng với những tấm gương vứt bỏ vợ con như phu quân Thất nương, và vô ví dụ linh tinh khác nữa, nàng sớm còn ý niệm gì nữa. Giờ đây Hương Lan, vốn là một phụ nữ tươi tắn bao, nay phần khô héo!
Hương Lan gật đầu, trăm mối cảm xúc lẫn lộn : "Kỳ thực như cũng tệ."
"Muội thoát cũng là điều ," Xuân Chi vỗ vỗ tay nàng, do dự hồi lâu, vẫn nhịn hỏi: "Chỉ là về lâu về dài, , lòng đổi ?"
Hương Lan im lặng lâu, lâu đến mức Xuân Chi bắt đầu hối hận vì hỏi câu , mới thấy nàng thâm trầm : "Kỳ thực, chuẩn sẵn sàng cho việc lòng đổi ."
Xuân Chi kinh ngạc, "Vậy thì..."
Hương Lan thở dài một , "Muội thành , nam nhân là thứ đổi, thích mới chán cũ đến nhường nào. Từ khi mang thai, thể ngày một sưng phù, ban đêm chân tay co rút, thường xuyên thức giấc. Lúc đầu còn tính là săn sóc, hỏi han ân cần, nhưng liền thấy phiền phức, oán trách khiến ngủ yên giấc. Khi sinh xong, da thịt vùng eo bụng chảy xệ, càng nhiều cau mày, nghĩ thấy..."
Phu quân nàng năm nay cũng mới ngoài hai mươi tuổi, là trường tùy bên cạnh nam chủ nhân đương gia, trong tay kha khá tiền rủng rỉnh, mà giữ !
Hương Lan lau mắt loạn xạ, khi đầu đứa bé, ánh mắt trở nên dịu dàng và mềm mại, "Đây là khúc thịt rớt từ , liều mạng m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sinh nó, cũng là chỗ dựa và hy vọng của . Đương nhiên mong nó vẫn nô tài cho khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-350.html.]
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu Xuân Chi, trong mắt bùng lên ánh sáng lạ lẫm rực rỡ, " Xuân Chi, còn thì ? Ta còn trẻ, cũng là , lẽ nào đáng nô tài cho khác cả đời ư?"
Trong đầu Xuân Chi "ong" một tiếng, "Vậy là ..." Hóa là chính Hương Lan thoát !
--- Chương 96 ---
Khi Minh Nguyệt đến hậu viện, Tú Cô đang dạy Xảo Huệ xem sổ sách. Thấy nàng đến, Tú Cô : "Ngài cứ , sẽ hướng dẫn con bé xong đoạn ."
"Các cứ việc của , tự chơi," Minh Nguyệt , "Hai họ đang tâm sự chuyện chị em ở phía , tiện , nên tránh qua đây."
Góc sân tựa tường rào tre nhỏ bao quanh, bên trong nuôi vài con vịt. Thấy đến, chúng kêu "quạc quạc" vài tiếng. Minh Nguyệt thấy mấy bụi hoa hồng gần đó, hai đóa hoa đỏ phấn (son) ở đỉnh tàn, bèn hái cánh hoa cho vịt ăn.
Khoảng chừng một khắc , Xảo Huệ sắp xếp sổ sách mới xong. Tú Cô kiểm tra một lượt, "Được , con chơi !"
Xảo Huệ hì hì dậy, hết chào Minh Nguyệt, "Minh tỷ tỷ an lành, thu dọn xong những cuốn sổ sách sẽ pha cho tỷ." Nói , nàng ôm sổ sách .
Minh Nguyệt bèn sang khen Tú Cô: "Con bé , xem kìa, ngày càng quy củ, dáng thục nữ đó. Tỷ tỷ, tỷ cứ chờ mà hưởng phúc thôi!"
"Đều là do dạy dỗ ," Tú Cô cũng lấy đắc ý, tiện miệng khiêm tốn vài câu nhịn tự khen, " mà nó quả thực nào thi cũng đạt điểm Giáp, cũng khen nữa!"
Minh Nguyệt tới khẽ va vai nàng, "Cũng xem là con của ai sinh chứ, hổ phụ tất sinh hổ tử (hữu kỳ mẫu tất hữu kỳ nữ) mà."
Tú Cô che miệng , " thế."
Hai cùng lớn. Cười xong, Xảo Huệ cũng từ bên trong bưng khay , đặt ấm và chén lên bàn đá bóng cây. Nó định xách nước nóng thì Tú Cô ngăn , "Con bé con, sức lực nhỏ bé, mà xách nổi? Cứ ở đây chuyện với Minh tỷ tỷ , để xách."
"Vâng ạ!" Xảo Huệ giòn giã đáp, "Vậy cũng tự cẩn thận nhé, đừng để bỏng."
Minh Nguyệt hai con họ trò chuyện, hâm mộ tán thưởng, "Học từ con bao lâu , bây giờ thế nào ?" Cô bé mười tuổi, giống như cành liễu non đ.â.m chồi mùa xuân, mảnh mai và dài, từ trong ngoài toát lên vẻ sinh khí, đáng yêu vô cùng.
"Con còn kém xa lắm ạ." Xảo Huệ chút ngượng ngùng, nhỏ, "Việc tính sổ thì tạm , tổng cộng chỉ bốn gian phòng, giá cả cũng định sẵn. Chỉ là khách nhân thường gọi chạy việc, chút đồ ăn thức uống gì đó, còn thường xuyên đổi ý định. Hôm con suýt nữa gây trò , suýt chút nữa đưa món cá ướp khách phòng Giáp tự định cho phòng Ất tự..."
"Không ," Minh Nguyệt an ủi, "Làm một thời gian quen tay là thôi."