Hào Thương - Chương 363
Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:04:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:04:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Trở Minh Viên, Minh Nguyệt liền nóng lòng kể những gì xảy ban nãy, Xuân Chi tặc lưỡi kinh ngạc, " là trong bầy cừu nhảy một con lừa sống, xem như là 'tre đẻ măng ' !"
Mưa tạnh, nhưng nước mái ngói vẫn chảy hết, đang tí tách rơi xuống, lọt chiếc chum đá xanh dựa tường phía , phát tiếng kêu leng keng.
Minh Nguyệt nàng chọc , "Ôi chao, đừng như , Đồng lão gia cũng gì hại và Thất Nương mà."
Nói cứ như Đồng lão gia tội ác tày trời .
Xuân Chi hừ hừ hai tiếng, "Ông là thèm giao thiệp với chúng , chỉ sợ mất phận, cho nên mới gì cả."
Việc phớt lờ bản là một sự khinh thường.
Nàng đương nhiên tư cách yêu cầu đối phương nhất định qua với nhà , nhưng sự ngạo mạn quá mức và thái độ tránh né của Đồng lão gia vẫn khiến nàng khó chịu.
Đừng ông chỉ là một vị quan về hưu, cho dù là quan đương nhiệm thì ?
Chúng từng cầu xin ông , cũng hề g.i.ế.c phóng hỏa, phạm pháp loạn, dốc hết sức để kiếm tiền bằng bản lĩnh, mỗi một đồng mỗi một lạng đều sạch sẽ, dựa mà ông coi thường?
Nói khó hơn, lương bổng của quan chức một năm là bao nhiêu? Liệu thực sự mua nổi một cái vườn lớn đến thế ?
Mỗi đồng tiền Đông gia kiếm đều chịu sự kiểm tra, còn nhà họ Đồng thì ? Chưa chắc !
Xuân Chi là lời thật, Minh Nguyệt liền im lặng, rửa tay rửa mặt bình phong quần áo.
Xuân Chi càng càng bực , "Người cứu và Thất Nương, còn nuôi sống bao cô gái vô gia cư, khôi phục vô vườn dâu, nuôi tằm, khiến đều sống sung túc. Theo thấy, đây là công đức vô lượng, còn hơn nhiều so với những văn nhân mặc khách cả ngày chỉ đến những thứ chi hồ giả dã, nhân nghĩa đạo đức!"
Người ngoài mắng nàng thì thôi , nhưng nàng tuyệt đối thể Đông gia chịu ấm ức.
Đông gia chính là Đông gia nhất đời!
Minh Nguyệt quần áo xong, bật một tiếng, bước từ bình phong, ôm lấy nàng, "Được , ngươi đang bất bình cho , nhưng miệng lưỡi là của khác, quản nhiều như ?"
Thấy Xuân Chi vẫn còn ấm ức, Minh Nguyệt : “Ngay như lúc , chẳng chúng cũng đang lưng mắng c.h.ử.i những kẻ sách đó ? Bọn họ quản !”
Xuân Chi chép miệng, chợt bật : “Nghĩ như , quả thật là sảng khoái.”
--- Chương 102 ---
Minh Nguyệt bắt đầu thường xuyên gặp gỡ Đồng Kỳ Anh.
Hắn hầu như ngày nào cũng ngoài, khi thì gặp gỡ bạn bè, khi thì leo núi, lúc chẳng gì cả, chỉ để mặc thuyền ô bồng trôi nổi Tây Hồ, bên trong tĩnh lặng sách, gảy đàn, chơi cờ, hoặc vẽ tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-363.html.]
Tây Hồ rộng lớn, nhưng nhà họ Đồng và Minh Viên cùng hướng, nên hai thường xuyên gặp , chỉ cần gật đầu chào hỏi là đủ.
Khi gặp gỡ ở thực quán Cô Sơn, Minh Nguyệt giữ lời hứa, mời Đồng Kỳ Anh dùng bữa, đồng thời nhịn hỏi: “Đồng công tử, tinh thông nhiều kỹ nghệ đến ?”
Cầm kỳ thi họa, dường như gì là giỏi, quả thật giống như một vị thần tiên!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Giang lão bản quá lời ,” Đồng Kỳ Anh quá tự khiêm, ngẫm nghĩ một lát mới ôn hòa , “Kỳ thực, chỉ cần một nào đó bắt đầu học từ năm ba, bốn tuổi, hơn mười năm thì ắt sẽ đạt thành tựu thôi.”
“Điều đó cũng cần thiên phú nữa chứ.” Minh Nguyệt .
Đồng Kỳ Anh mỉm , để lộ dấu vết chuyển đề tài: “Chẳng qua là nhờ ơn che chở của tổ tông mà thôi, bên ngoài còn nhiều mạnh hơn gấp bội. Chỉ những như Giang lão bản đây, tay trắng gây dựng nên sự nghiệp, mới thật đáng khâm phục. Giang lão bản, việc kinh doanh thú vị ?”
Nếu khác hỏi, Minh Nguyệt nhất định sẽ nghĩ đang giễu cợt , nhưng trong mắt Đồng Kỳ Anh chỉ sự hiếu kỳ và mong xác thực tràn đầy.
Hắn thật sự chỉ đơn thuần mà thôi.
Minh Nguyệt chợt cảm thấy ngượng ngùng: “Thú vị ư, quả thật thú vị, nhưng nếu so với cuộc sống của Đồng công tử, e rằng thanh tao cho lắm.”
Cuộc sống của thương nhân cấp thấp chất chứa mồ hôi và m.á.u tươi, đủ loại thủ đoạn ti tiện vô sỉ ngừng nảy sinh. Là bạn sách đầu tiên của , Đồng Kỳ Anh xong sẽ nghĩ gì đây?
“Xin .” Đồng Kỳ Anh đột nhiên .
“Hả?” Minh Nguyệt ngẩn , “Vì xin ?”
“Ta chỉ nhất thời hiếu kỳ,” Đồng Kỳ Anh áy náy , “Giang lão bản cần bận tâm.”
Nàng một bươn chải, nhất định dễ dàng, lẽ còn nhiều nỗi niềm khó . Ta hỏi như , thật sự quá mạo phạm.
“Cũng chẳng gì,” Minh Nguyệt chợt thả lỏng, “Kỳ thực chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày của phàm bươn chải kiếm sống mà thôi. Nếu cảm thấy vô vị, cũng cùng tâm sự.”
Nếu Đồng Kỳ Anh nãy khăng khăng , Minh Nguyệt nhất định sẽ kể; nhưng bởi vì quá đỗi ôn hòa và tinh tế như , Minh Nguyệt ngược cảm thấy, kể một chút cũng chẳng gì .
Những chuyện tương tự Minh Nguyệt từng kể với Võ Dương quận chúa, giờ kể cũng khó.
Nàng uống hai ngụm , lướt qua trong đầu, sắp xếp lời lẽ, chọn vài kinh nghiệm quá quan trọng để kể, “Nói thật hổ thẹn…”
Đồng Kỳ Anh vô cùng mở mang tầm mắt.
Hắn ngờ một kiểu đời như thế, đây là một thế giới mới mà từng thấy, từng .
Trong chuyến du học, cũng từng buộc ngủ nơi hoang dã, nhưng nơi nào cũng là cảnh sắc tuyệt , hơn nữa bên cạnh còn hộ vệ, thư đồng hầu hạ, cần bận tâm bất cứ điều gì.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.