Hào Thương - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:06:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay là đầu tiên đến thăm, đối phương dù nể mặt Biện Từ mà gặp nàng, cũng chắc bàn chuyện mua bán. nàng nhất định chuẩn đầy đủ, nắm bắt cơ hội để thể hiện thực lực của .

Trời nóng, đương nhiên mặc sa, nhưng chất liệu sa mỏng manh, chỉ mặc sa thì khó tránh khỏi vẻ trang trọng, Minh Nguyệt liền mặc bên trong một bộ lụa hoa thêu hình thoi màu tím nho, thấu quang, thông thoáng lộ da thịt, bên ngoài khoác áo choàng Lưu Hà Nhiễm, gió thổi qua, nhẹ nhàng như bay lên.

Phản ứng thẳng thắn của Minh Nguyệt nhanh chóng dịu sự ngượng ngùng khi Biện Từ bắt gặp đang lén .

Hắn dùng ánh mắt tán thưởng và tôn trọng một nữa, hắng giọng, "Rất ."

"Đương nhiên !" Minh Nguyệt đắc ý vô cùng, như một con công kiêu hãnh giương đuôi, "Trong ngoài đều là do nhà dệt, bán vải mà, nếu còn mặc vải của nhà khác thì còn thể thống gì!"

Nàng chính là cho tất cả thấy, hàng của nhà nhất!

Biện Từ cũng bật , "Giang lão bản đúng."

Vạn Lân Quán bình thường cho ngoài , nhưng Biện Từ với Tô quán trưởng, nên thể thẳng .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Vạn Lân Quán chiếm diện tích gần một trăm năm mươi mẫu, tọa lạc núi ngoài thành Hàng Châu, cách Tây Hồ xa, nhưng Minh Nguyệt từng đến.

Nàng từng qua bất kỳ thư viện nào.

Vạn Lân Quán lớn, mỗi tòa kiến trúc, mỗi con đường bên trong đều cho thấy sự yêu quý, chăm sóc tiếc tiền bạc của triều đình và quan phủ.

Minh Nguyệt tham lam ngắm.

Thấy nàng hứng thú, Biện Từ liền bước chậm , giải thích, "Bên là nơi học văn, còn phía bên là nơi học võ."

"Võ khóa?" Minh Nguyệt hỏi, "Là cưỡi ngựa b.ắ.n cung ?"

Biện Từ gật đầu, " thế, đôi khi cũng chơi túc cầu, đ.á.n.h mã cầu, và vật."

"Những thứ đó đều tốn bạc ," Minh Nguyệt lẩm bẩm, "Cũng cần bọn họ tự chi tiền ?"

"Ngựa cần tự mua," Hai vai kề vai bên , gần, để tránh tiếp xúc thể, Biện Từ liền giấu cánh tay gần Minh Nguyệt lưng, " những vật dụng bảo hộ, gậy đ.á.n.h cầu cần thiết hàng ngày thì đều tự bỏ bạc mua."

"Thế cũng lắm ," Tiếng sách sang sảng vọng qua sườn đồi, rõ ràng lọt tai Minh Nguyệt, "Mạc kiến hồ ẩn, mạc hiển hồ vi, cố quân tử thận kỳ độc dã..." Nàng theo một lượt, , "Là câu trong 《Trung Dung》 ?"

" ," Biện Từ cũng gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng, "Nếu nàng thể đến sách, nhất định thua kém gì họ."

"Phải đó," Minh Nguyệt lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối, "Nếu cũng thể sách thì mấy..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-378.html.]

Biện Từ đột nhiên cảm thấy tiếc nuối cho nàng.

Nàng thực sự là một cô nương cực kỳ thông tuệ, dũng cảm, nếu thêm nhiều cơ hội, thành tựu chắc chắn sẽ chỉ dừng ở đây.

"Thế nhưng," Minh Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ha hả , "Bây giờ cũng tệ chút nào!"

Khi việc gì, Tô quán trưởng thích ở trong căn nhà tre bao quanh bởi mấy cây long não cổ thụ để sách, hôm nay cũng ngoại lệ.

Biện Từ đến vài , tiểu tư gác ngoài nhận , truyền một tiếng trong liền mời , chỉ để Tô Tiểu Lang và Nhị Oản đợi bên ngoài.

Nội thất bên trong bày biện vô cùng giản dị, bàn ghế, đều bằng tre, vật phẩm danh quý.

Chỉ vài bức thư họa treo tường, lạc khoản, cũng là bút tích của chính Tô quán trưởng.

Tô quán trưởng là một lão nhân béo , mặt hồng hào, đầu tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước, thoạt khá nhiệt tình, tiên vài câu với Biện Từ, đó Minh Nguyệt, "Đây chính là Giang lão bản mà ngươi nhắc đến trong thư ? Mời , cần câu nệ."

Minh Nguyệt rõ, những văn nhân giữ vị trí cao như Tô quán trưởng, thái độ đối với thương gia phần lớn đều giống như Đồng lão gia tử, dù ngoại lệ, cũng gặp là gặp , việc hôm nay diện kiến, quả thực là nhờ mặt mũi của Biện Từ.

Nàng bày tư thái tôn kính hơn cả khi đến kinh thành bái phỏng Thường phu nhân mà hành lễ, đưa hộp điểm tâm lên, "Hôm nay đến thăm, thực sự quấy rầy , chút vật mọn, đáng gọi là thành ý."

Nàng bằng giọng Khai Phong.

Điểm tâm? Không cần cũng , nhất định là do tên tiểu tử Biện Từ kể , Tô quán trưởng liếc một cái, giọng điệu liền chút vui vẻ, "Nàng là Khai Phong ?"

Nhìn dáng và vẻ ngoài , quả thực giống cô nương phương Nam.

Minh Nguyệt : "Tuy Khai Phong, nhưng cố giao ở Khai Phong, mỗi năm đều đến đó một hai , lâu dần, cũng thành quen."

Tô quán trưởng "ồ" một tiếng, quả nhiên thoải mái nhận lấy điểm tâm, "Nhắc đến, cũng mấy năm về đó."

Hộp điểm tâm tay liền thấy nhẹ, bên trong hương thơm ngọt ngào, quả nhiên là điểm tâm thật.

Trước từng thương nhân tìm đường cầu kiến, cũng là tặng điểm tâm, kết quả mở xem, là vàng ròng đúc thành!

Ông hồi tưởng một lát, "Ta thì thường nhớ đến món bánh bao nhân nước Quán Thang của hiệu Ngô Ký phố Đông Môn, đó là một hiệu lâu đời nổi tiếng, mùi vị cực kỳ ngon, nàng ăn qua ?"

Ừm? Minh Nguyệt nghĩ một lát, thành thật lắc đầu, "Thứ cho ít, cửa hàng ngon nào mà từng trải qua cũng , nhưng cũng con phố đó, từng ăn bánh bao Quán Thang của hiệu Hoàng Ký, cũng là một hiệu lâu đời cực kỳ , Đông gia tấm lòng, đối nhân xử thế hậu hĩnh."

Nụ của Tô quán trưởng liền chân thành hơn vài phần, liên tục gật đầu, "Phải , , chính là nhà , xem , xa quê hương, tuổi già , trí nhớ cũng còn nữa."

Loading...