Hào Thương - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:07:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hửm?” Động tác thoa t.h.u.ố.c của Minh Nguyệt hề dừng , nàng thản nhiên , “Tiểu tử ngươi càng ngày càng lớn mật , đây là chuyện ngươi nên hỏi ? Để cha ngươi , là một trận đòn đau đấy.”

Tô Tiểu Lang hềnh hệch: “Có ngài ở đây, dám đ.á.n.h .”

Minh Nguyệt trừng mắt : “Ta để ngươi cái việc ?”

Còn học cả thói cáo mượn oai hùm nữa chứ.

“Lần dám nữa.” Tô Tiểu Lang ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vậy ngài cho .

“Ta thích cả hai.” Minh Nguyệt thản nhiên đáp.

Chuyện chẳng che giấu cả.

Tô Tiểu Lang: “!”

Quả nhiên!

“Bởi vì thể học nhiều điều và nhận nhiều lợi ích từ bọn họ.” Minh Nguyệt lấy thêm t.h.u.ố.c bột, tiếp tục , “Bên nữa.”

Tô Tiểu Lang sững sờ, nàng vỗ một cái mới hồn, vội vàng mặt bên qua.

“Cũng giống như chuyện Vạn Lân Quán …” Giọng Minh Nguyệt truyền đến từ phía đối diện, chậm rãi mà trôi chảy.

Tuy sự việc vẫn kết thúc, nhưng nếu gì bất ngờ, , sẽ bất ngờ nào xảy .

Vai trò của Biện Từ là thể nghi ngờ. Còn Đồng công tử, bề ngoài tưởng như chỉ tặng một hộp điểm tâm, nhưng đó bọn họ gặp nhiều . Minh Nguyệt học từ cách giao tiếp với tầng lớp thư sinh truyền thống, thế nào để giữ thái độ kiêu căng hạ , cử chỉ tự nhiên, thoải mái.

Tô Tiểu Lang theo bản năng nuốt nước bọt.

Đông gia thật lợi hại.

Cho đến nay, Minh Nguyệt vô cùng chắc chắn rằng Biện Từ và Đồng Kỳ Anh ít nhiều đều thiện cảm với nàng.

Nàng cũng thể phủ nhận thiện cảm mang cho nàng nhiều tiện lợi trong kinh doanh và niềm vui trong tình cảm. Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ đáp .

, nàng thể sa đọa.

Biện Từ luôn miệng thích nàng, cũng dốc sức giúp đỡ nàng trong vụ Vạn Lân Quán, nhưng liệu thật sự thích như những gì thể hiện ?

nàng hứa chia cho một nửa lợi nhuận, cũng từ chối, đúng ?

Thương nhân vì lợi thì dậy sớm gì, còn quan thì ?

Một vị quan vững gót chân tại nha môn đầy béo bở của phủ thành phồn hoa, liệu thật sự vì tình mà khốn đốn?

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Thậm chí, những chuyện cũ kể cho nàng , liệu thật sự thêm thắt chút nào?

Lần thẳng thắn ở quán đây, cũng là khi nàng hỏi đúng vấn đề mới thừa nhận, nhưng đó thì ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-388.html.]

Chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ từng thấy heo chạy ? Thật sự thích một thể giấu .

Không đến chuyện xa xôi, ruột của Minh Nguyệt vì một nam nhân mà đ.á.n.h đổi cả đời , đủ thứ chuyện ngu ngốc mà Minh Nguyệt thấy thể lý giải nổi. Nếu Biện Từ thật sự yêu nàng sâu đậm, dù thể thường xuyên gặp nàng, mỗi tháng cũng thể gặp Xuân Chi ? Hắn là câm tay, thể thể ?

Đều .

Thậm chí, theo nàng thấy, cực kỳ tỉnh táo!

Có lẽ, lẽ chút thích nàng, nhưng trong sự thích đó pha lẫn thứ gì khác ?

Còn về Đồng Kỳ Anh, thành thật mà , Minh Nguyệt vẫn thích . Hắn ôn nhu, lương thiện, chu đáo, gần như là tất cả những gì nhất mà Minh Nguyệt thể tưởng tượng về một thư sinh, mỹ đến mức gần như trong mộng.

Thế nhưng… liệu đối với nàng chỉ là nhất thời thấy mới lạ thôi chăng?

Có lẽ đây, từng tiếp xúc với một nữ thương nhân cùng tuổi, nên mới thấy hiếu kỳ.

Dù thế nào nữa, nàng tuyệt đối vì một nam nhân mà sống c.h.ế.t lụy tình, dẫm vết xe đổ của nàng ngày xưa.

Tất cả những gì nàng lúc đều là do nàng liều mạng giành . Những cơ hội, vận may trong quá khứ sẽ bao giờ đến nữa, nàng thể buông tay.

Minh Nguyệt bao giờ tiếc nuối khi dùng sự ác ý lớn nhất và kết cục bi t.h.ả.m nhất để suy đoán tương lai.

Quả thật, trong quá trình đó khó tránh khỏi tổn thương, gây hiểu lầm, nhưng thì chứ? Không nàng ép ai ! Mọi đều tự nguyện đạt thứ mà thôi.

Nàng chính là tự tư như , thà tổn thương khác, cũng cam tâm tình nguyện ngu ngốc để khác tổn thương !

--- Chương 113 ---

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, nhưng Xuân Chi vẫn hỏi nha đầu đang hầu hạ ngoài cửa: “Đông gia ngủ ?”

Sau khi chuyện với Tô phụ, Xuân Chi liền vội vã tới phòng của Minh Nguyệt.

“Chưa ạ,” nha đầu , “Vừa nãy Đông gia còn dặn, chờ nương tử đến thì cứ thẳng.”

Xuân Chi thở phào nhẹ nhõm, trong mắt ánh lên một tia ấm áp: Chúng vẫn sự ăn ý như thế .

“Đến ?” Khi Xuân Chi gõ cửa bước , Minh Nguyệt đang cắm đầu gì đó trong thư phòng, nhưng trông nàng vẻ khổ sở, thỉnh thoảng gãi má, gãi trán, mãi đặt bút xuống .

Thấy nàng tiến , Minh Nguyệt dứt khoát buông bút, chỉ chỗ bên cạnh: “Ngồi , uống ?”

“Không uống ,” Xuân Chi , “Không phiền nàng chứ?”

“Đang manh mối gì, .” Minh Nguyệt duỗi lưng một cái.

“Vừa nãy hỏi , tiếc là cứ như con trai thành tinh, sống c.h.ế.t chịu mở miệng.” Xuân Chi bất lực .

“Không thì thôi, ai mà chẳng chuyện gia đình lộn xộn riêng tư, chỉ cần tái phạm, lỡ việc chính là .” Minh Nguyệt xua tay.

Đừng chỉ là Đông gia, ngay cả cha ruột, con cái cũng chắc dốc bầu tâm sự.

Huống hồ nàng ngày ngày bận rộn như , thời gian rảnh rỗi để đào sâu truy cứu, chi bằng trộm chút thời gian rảnh, ngắm trai còn hơn!

“Ta cũng nghĩ , lưỡi còn lúc chạm răng, huống hồ là ?” Xuân Chi tờ giấy trắng bàn, “Nàng còn ngủ là vì chuyện ?”

Loading...