Hào Thương - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:32:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi cửa, Minh Nguyệt lập tức đến tiệm kim chỉ mua một chiếc túi nhỏ kín đáo, quán gọi một ấm hoa cúc nóng hổi để uống, giải tỏa cơn khát và mệt mỏi. Mấy ngày nay khổ sở canh giữ, tâm trí luôn căng thẳng, nay một sớm như nguyện, chỉ cảm thấy cơn hỏa khí tích tụ mấy ngày nay bỗng chốc bốc lên, đến hàm răng cũng mọc rộp!

Uống xong, nàng mượn nhà xí của quán, từ cái túi nhỏ dán sát lật hai tiền bạc bỏ , ngừng nghỉ về Mã gia.

Vì nàng mới đến, gã gác cổng còn ấn tượng, liền nhanh nhẹn chạy báo lời với Xuân Chi.

Không lâu , Xuân Chi bước , Minh Nguyệt kéo nàng đến chỗ kín , đưa chiếc túi nhỏ, "Tỷ tỷ , nhờ sự chu của ..."

Xuân Chi ngờ còn đợt thứ hai, nàng vô cùng ngập ngừng, "Ta cũng nhận tiền của ngươi."

Minh Nguyệt nghiêm nghị : "Việc nào việc đó, và tỷ tỷ xưa nay vốn quen , tỷ tỷ bằng lòng giúp đỡ, đó là thứ biếu tặng. Nay việc thành, tỷ tỷ bỏ ít công sức, đây cũng là thứ tỷ tỷ nên nhận. Nếu tỷ tỷ chịu nhận, chính là đang coi thường , cũng dám tìm tỷ tỷ nữa."

Trên đời , những kẻ nhận tiền việc thì nhiều vô kể! Xuân Chi những thực hiện lời hứa, mà đó còn khá tận tâm, phần quà tạ ơn nàng xứng đáng.

Hơn nữa, Mã gia rõ ràng là một khách hàng lớn và lâu dài, tuy Xuân Chi nhân vật vai vế, nhưng rốt cuộc ngày ngày vẫn lảng vảng mặt Triệu phu nhân, tỏ tính toán, tương lai thế nào cũng thể . Tục ngữ , Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, loại nếu chung sống hòa thuận, lẽ sẽ lợi ích gì thêm, nhưng nếu chút sơ suất, e rằng sẽ nảy sinh rắc rối.

Một một xông pha bên ngoài, Minh Nguyệt thể cẩn trọng.

Xuân Chi vốn coi tiền bạc như đất cát, tùy tiện véo nhẹ cân lượng, càng lúc càng hài lòng với Minh Nguyệt.

Vài lạng thì quá nhiều, vài tiền thì , ngày còn dài.

Hôm nay chạy một chuyến mà trắng tay kiếm tiền lương cả tháng, còn phu nhân đoái hoài, quả thực là một chuyện lợi cả đôi đường. Nếu nàng thực sự thể liên tục mang đến vải vóc , phu nhân thường xuyên nhắc đến, tự nhiên sẽ chỗ ... Nghĩ đến đây, Xuân Chi hậu môn gọi một tiểu tư , vẫy tay gọi Minh Nguyệt tới gần: "Đây là Tiểu An, đây là Minh Nguyệt, hai các ngươi quen mặt , việc xử lý cũng sẽ dễ dàng hơn."

Lại dặn dò Tiểu An: "Sau đến, ngươi lập tức báo cho , đừng để ngoài ."

Thương nhân nặng lợi, đối phương cũng chắc chỉ cần một , nếu nhất thời kiểm tra, để kẻ khác lách thì chẳng ho gì.

Tiểu An và Minh Nguyệt chào hỏi , quả nhiên chăm chú mặt mũi và dáng đối phương, ghi nhớ kỹ càng, cùng lên tiếng đáp lời.

Xác nhận chuyện còn sơ sót, Minh Nguyệt mới coi như trút gánh nặng, khách điếm dài chiếc giường mềm mại, thỏa sức duỗi thẳng tay chân, từ lồng n.g.ự.c thở một dài mãn nguyện: "Phù..."

Nàng nhắm mắt , đầu óc trống rỗng, nghĩ gì cả, thả lỏng bản .

Mệt mỏi quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-39.html.]

Giá mà cần gì, bạc cứ từ trời rơi xuống thì mấy...

Minh Nguyệt tự bật , thỏa mãn mở mắt, ánh mắt tập trung rơi xuống cái bọc lớn đựng vải vụn cuối giường.

Mùng một thành, mùng ba chính thức rảo khắp phố xá, hôm nay là mùng mười, thành nội nàng sàng lọc vài lượt, những khách hàng bằng lòng mua vải vụn đa phần mua xong, trong thời gian ngắn sẽ mua nữa, vì việc bán hàng dần trở nên khó khăn.

Mấy ngày lo rình mò ở Mã gia, bỏ lỡ chợ phiên, chút đau lòng.

Ngày mai là mùng mười một tháng Tư, tính chính là ngày đại tập, chi bằng . Ngoài , quanh quẩn ở địa phương lâu , cũng nên nhờ liên hệ tìm bạn đồng hành xuống phía Nam...

Nghĩ như , Minh Nguyệt cuối cùng cũng chống đỡ nữa, chìm giấc ngủ sâu.

Nàng ngủ một giấc suốt cả buổi chiều, vô cùng thoải mái, còn Trần Đại Tỷ ở bên thể yên.

Tư thục nơi con trai nàng là Quế Minh theo học cứ đến ngày mười nghỉ, hôm nay đang ở nhà giúp nhặt củi, chẻ củi, thấy ngoài cửa kim chỉ cứ liên tục ngoài, khỏi hiếu kỳ hỏi: "Mẫu , hôm nay khách ?"

"Khách khứa ," Trần Đại Tỷ thu ánh mắt, chà đầu kim lên da đầu, "Kẻ bán vải tới."

Trước đây buổi chiều nàng đều đến, hôm nay thấy mặt trời sắp lặn mà vẫn chẳng thấy bóng dáng .

Lòng yêu cái , đều , Quế Minh cũng mấy ngày nay đang may áo mới cho , tự nhiên vui mừng, nhưng giờ thấy nheo mắt cố gắng vá víu, thấy đành lòng, "Mẫu , đừng nữa, con mặc vải bố cũng như thôi."

Trần Đại Tỷ trừng mắt, "Làm mà giống ? Đây là lụa cơ mà!"

Sáng lấp lánh, trơn tuột, tinh mắt đều khác biệt!

Quế Minh "tách" một tiếng bẻ gãy một cành cây, cùng với những cành chân chất củi, "Lụa thì ? Cũng thể giúp con đậu cao."

Lụa tuy , nhưng tiền nào của nấy, mua đều là những mảnh vải nhỏ, cần tốn công cắt may từng mảnh ghép , mệt mỏi.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hơn nữa, dù may xong, chẳng lẽ ngoài đó là đồ ghép từ vải vụn ?

"Biết con tiếc tiền," Trần Đại Tỷ hớn hở , "Thứ thực tế, một bộ cũng chỉ mất ba bốn trăm đồng thôi, vẫn mua nổi."

Ba bốn trăm đồng còn đắt ?! Quế Minh cau mày, "Đủ mua một tấm vải bông , may mấy bộ ."

Loading...