Giấy trúc xanh dùng trong học đường cũng chỉ bảy mươi văn một xấp thôi.
"Đây là lụa cơ mà!" Trần Đại Tỷ nhấn mạnh nữa, cao giọng, "Vải bông xơ xác tối màu, mà so ? Con mặc lụa, ngoài sẽ với con mắt khác..."
Những thể sách, gia cảnh đa phần tồi, nàng từng thấy mấy bạn học của con trai mặc lụa là, ngày ăn thịt rượu, khỏi tự trách. Cứ thế lâu dần, chuyện dường như trở thành một nỗi ám ảnh.
Hơn nữa, con cái lớn, hai năm nay cũng nên chuẩn tính chuyện hôn sự, một bộ y phục để nở mày nở mặt.
Quế Minh hiểu rõ tâm tư của , tiện thêm, chỉ : "Một bộ là đủ , mặc rách tính ."
Động tác của Trần Đại Tỷ khựng , chút ngượng ngùng, ngoài một cái, quả nhiên nữa.
Thực nàng cũng nỡ mua thêm, chỉ là thích những tấm vải hoa hoa cỏ cỏ tụ tập một chỗ, dù mua cũng vui. Nay đột nhiên mất thú vui duy nhất, trong lòng khỏi trống rỗng...
Lại đến Cố huyện quản lý năm hương, ba trấn, mỗi khi đến ngày họp chợ, nhiều dân đổ về huyện thành, thiếu những rủng rỉnh tiền bạc, vô gian hàng trải dài từ ngoài thành vài dặm, thẳng trong thành, ngựa xe vật vô , thật sự náo nhiệt!
Sáng sớm mùng mười một tháng Tư, Minh Nguyệt vội vàng dùng bữa sáng, nhờ gã chạy bàn quen giúp hỏi thăm cùng xuống phía Nam, đó dắt con la đến chỗ đông bày hàng, kết quả trong lúc đó vài dẹp hàng bán nữa.
Quả là đòi mạng !
9_Trước đây nàng bán rong trong thành, những gia đình chọn đều dư dả, tự giữ thể diện, quá so đo, nên cần quá bận tâm. những chợ phiên thì khác, kể nhiều kẻ trong túi còn sạch hơn mặt, chỉ hỏi mà mua, xem náo nhiệt thì chẳng cần giữ ý tứ gì, bàn tay đen đúa đưa lên là véo. Lụa là vốn mỏng manh, quý giá, Minh Nguyệt trông chừng , tấm vải dơ bẩn, móc sợi, thể bán nữa.
Lại còn bọn móc túi thành nhóm ba năm tên, tiên kẻ giả vờ hỏi giá để thu hút sự chú ý của chủ quầy, đồng bọn khác thừa cơ thò tay chộp lấy, xong việc là tản ngay. Đến khi chủ quầy kịp phản ứng, bắt trộm cũng chẳng mà tìm!
Minh Nguyệt chỉ một , trông phía Đông thì lo phía Tây, cổ họng đều khản đặc, hàm răng cuối cùng cũng sưng vù lên, tối về khách điếm tính sổ, chọc cho :
Trừ tổn thất do bẩn, hỏng, hơn hai mươi mảnh cánh mà bay, ai lợi dụng lúc hỗn loạn mà lấy mất...
So với những kẻ vì ba hai văn lẻ mà cứ bướng bỉnh mặc cả cả ngày, thì những việc chẳng đáng là gì.
Tuy nhiên, gạt bỏ chuyện phiền lòng, vẫn điểm . Người kẻ đến phương Nam phương Bắc nhiều, hàng bán quả thực nhanh, ba phần còn của vải vụn gần như bán sạch, một ngày thu về gần bằng năm ngày cộng .
Minh Nguyệt gãi đầu, an ủi , rừng lớn thì chim nào cũng , đây cũng là điều chẳng thể tránh . May mắn là tổn thất nhiều, túi tiền dán sát cũng mất, còn những chuyện khác thì thôi đến nữa.
Mười mấy mảnh vải vụn còn , hoặc màu sắc , hoặc bẩn, xem bán nữa. Minh Nguyệt định gom , tự may cho một chiếc áo lót bên trong. Dù mặc bên trong cũng ai thấy, chỉ cần để phần tươi sáng nhất lộ ở cổ tay áo, giả bộ là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-40.html.]
Đến đây, hàng hóa thanh lý hết, thể tính toán sổ sách.
Chi phí: Vải vụn hai mươi lăm lạng rưỡi, vải nguyên mười lạng, chi phí hai lượt chín lạng; trọ ở Hàng Châu chín ngày, tốn hai lạng; trọ ở Cố huyện đến nay tổng cộng mười một ngày, tiền phòng, ăn uống, tắm rửa mỗi ngày một trăm mười văn, tổng cộng một lạng hai tiền; hai mươi văn để dò hỏi tin tức của chạy bàn, hai ba trăm văn cám ơn tỷ tỷ Xuân Chi, bột sạch răng hai mươi văn... Tổng cộng là bốn mươi bảy lạng ba tiền rưỡi.
Thu hồi: Tuy hao tổn, nhưng khi mua vải vụn ban đầu, Tiệm trưởng Tiết cũng nhượng giá nhiều . Nay thu năm mươi hai lạng, bốn tấm vải nguyên hai mươi bốn lạng, tổng cộng bảy mươi sáu lạng.
Nói cách khác, kể từ khi bỏ nhà cuối tháng Giêng, đến nay giữa tháng Tư, xuôi ngược Nam Bắc hai tháng rưỡi, kiếm lợi nhuận ròng hai mươi tám lạng bảy tiền!
Ta kiếm tiền !
“Hắc hắc, hắc hắc hắc…” Minh Nguyệt đột nhiên thả lỏng , đổ mềm nhũn như chiếc bánh.
Tính mỗi tháng hơn mười lạng bạc, quả thực ít.
Hơn nữa còn hai mươi mốt lạng tiền phòng vẫn động đến!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thật !
Nàng đổ hết bạc giường, “loảng xoảng” ánh nến lay động, ánh bạc trắng loáng nhanh chóng mắt nàng lóa .
Nàng nhào lên sờ sờ , còn lăn lộn đống bạc. Bị cấn đau nhưng vô cùng vui sướng!
Chín mươi bảy lạng!
Ta thật nhiều bạc, hơn nữa chúng vĩnh viễn bao giờ rời bỏ !
Còn về chuyện nhớ nhà ư? Minh Nguyệt lắc đầu, còn đủ cho Minh Đức Phúc thua nửa ngày cờ bạc.
Bỏ trốn thật .
Kiếm tiền , ăn thịt!
Ăn thịt!
Ý nghĩ xuất hiện thể kìm , Minh Nguyệt nuốt nước miếng chạy xuống lầu, xông thẳng tới quán thịt dê mà thèm thuồng lâu, đợi xuống lưu loát gọi món nghĩ trong đầu: “Thịt dê chọn loại béo mềm cắt một cân, canh lòng dê cũng lấy một bát!”
“Có ngay!” Anh phục vụ nhanh nhẹn bưng , trêu đùa: “Cô nương đây ăn phát đạt ?”