Hào Thương - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:32:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày nay thường xuyên thấy Minh Nguyệt khách điếm đối diện phố, mỗi qua đều liếc thịt dê hai cái, thậm chí còn hỏi giá, .

Người đời xem thịt dê là quý, thịt heo là tiện. Thịt heo mỡ chỉ mười mấy đồng một cân, còn thịt dê non cần gần ba mươi văn, canh lòng dê cũng tám văn, quả thực các gia đình ăn chính đáng ăn thường xuyên.

“Phát đạt nỗi gì,” Minh Nguyệt chăm chú món ngon bàn, tiếp lời, “thực sự thèm khát lắm , chẳng còn cách nào khác đành thắt lưng buộc bụng mà ăn một bữa để thỏa cơn thèm thôi!”

Thịt dê vớt khỏi nồi lớn, run rẩy chất đầy đĩa, nóng bốc lên nghi ngút, còn nóng miệng, nhưng Minh Nguyệt lâu thấy dầu mỡ thì chờ nữa, phồng má lên thổi mạnh vài cái nhét miệng.

“Phù phù, nóng quá, nóng quá…”

thật thơm ! Vừa miệng tan chảy, tựa như quỳnh cao (món ngon từ ngọc), quả thực thơm đến phát c.h.ế.t !

Đây là một bát thịt dê lớn chỉ dành cho nàng, còn ai chê nàng ăn nhiều, càng ai đến giành giật.

Nhận điều , trái tim phiêu bạt lâu của Minh Nguyệt bỗng chốc trở nên yên bình.

Canh dê nấu từ xương dê và nội tạng, lác đác nổi vài miếng tủy xương trắng mềm, màng trượt, nhiều dầu mỡ, rắc thêm chút rau mùi, vô cùng thanh mát.

Minh Nguyệt ghé sát mép bát, cẩn thận húp hai ngụm, nóng theo cổ họng trôi xuống, mang theo hương thơm đậm đà chảy bụng.

Thật , cuộc sống hiện tại thật .

Tác giả lời :

Cám ơn các vị ném lôi, tốn kém quá tốn kém quá!

Ừm, quả nhiên đồ do chính kiếm tiền mua hương vị khác biệt!

--- Chương 17 ---

Từ Cố huyện trực chỉ Giang Nam thì ít, Minh Nguyệt đành rút lui một bước, chỉ tìm những chuyến về phía Nam, đó sẽ tìm đội cùng đường.

Ngày mười ba tháng Tư khởi hành, bên ngoài cổng thành vài cây kim ngân hoa nở rộ, Minh Nguyệt tiến lên vặt một nắm lớn mang theo, mỗi ngày nấu nước uống để giải nhiệt, dần dà, vết bỏng lớn cũng lành.

Trong thời gian đó nàng gặp hai trận mưa lớn, đường đất ngập đầy bùn lầy, bước chân xuống khó lòng rút lên; mặt nước đục ngầu cuồn cuộn, phân biệt phương hướng, vô cùng chậm trễ, mãi đến chiều ngày mùng mười tháng Năm, Minh Nguyệt mới trở Hàng Châu.

Lúc Hàng Châu khá nóng, giống cái khô nóng của phương Bắc, đây là một kiểu nóng bức oi ả như đang trong lồng hấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-41.html.]

So với nướng, Minh Nguyệt càng sợ sự ẩm ướt khó chịu .

Cả tòa thành lớn, tựa hồ như một quán bán bánh bao đang hầm hì hục. Ánh nắng chiếu xuống đá lát đường phản mặt , trắng lóa cả một vùng, mắt cũng mở nổi. Y phục ẩm ướt dính chặt da thịt, mỗi thở đều vô cùng nghẹt thở, quả thật khó chịu vô cùng.

Cố gắng lắm mới đến khách điếm, Tú Cô hai tháng gặp kinh ngạc, vội đỡ nàng đến bóng cây , tự cầm quạt nan quạt mát cho nàng, sai nhà lấy nước, “Nắng độc thế , môi ngươi trắng bệch kìa, nhất định là trúng nắng , mau rửa mặt .”

Rồi bà đầu gọi trong nhà, “Xảo Tuệ, Xảo Tuệ! Minh tỷ tỷ của con đến , mau mang một bát Hương Nhu Ẩm đây!”

Lời dứt, cô bé mặc áo sa màu vàng ngỗng ôm một chiếc bát sứ nhỏ , “Tỷ tỷ mau uống .”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Minh Nguyệt miễn cưỡng , kịp lời cảm ơn, nhận lấy uống ngay.

Chưa đến việc đúng bệnh , bát Hương Nhu Ẩm chắc hẳn luôn bọc trong túi thạch tiêu (nitrat), nên vô cùng mát lạnh, một mùi thơm thoang thoảng, uống xong một bát quả thật dễ chịu hơn nhiều.

Minh Nguyệt rửa mặt và cổ, nghỉ ngơi một lúc, dần dần lấy tinh thần, Tú Cô : “Thật trùng hợp, hôm nay bên còn phòng trống. Ngươi đừng vội, hỏi mấy nhà bên cạnh xem .”

Minh Nguyệt cảm ơn, tự cầm quạt nan quạt mát, Tú Cô thêm một lát .

Không lâu , Tú Cô , trán lấm tấm mồ hôi vì nóng, “Tìm một nhà , ngoài rẽ tay trái hai trăm bước, nhà trồng một cây đào cửa. Lát nữa mặt trời lặn sẽ đưa ngươi qua. Sáng mai sẽ dọn phòng, ngươi về đây ở, Xảo Tuệ cũng nhớ ngươi lắm.”

Minh Nguyệt nữa cảm ơn, Tú Cô liền , “Tương phùng tức là duyên, khách khí như gì.”

Minh Nguyệt trịnh trọng : “Tuy là duyên, nhưng cũng là nhờ ngài nhiệt tình, bụng.”

Những rời xa quê hương lẽ khó lòng hiểu cảm giác . Ở nơi xa lạ, một như giúp đỡ, việc gì cũng hồi đáp, còn quý hơn bất cứ điều gì khác.

Đi đường trời nóng bức quả thực dễ chịu, đầu Minh Nguyệt đau suốt cả một ngày, một đêm ngủ . Sáng hôm dậy sớm cũng khẩu vị, khi dọn về bên Tú Cô vẫn còn ủ rũ. Mãi đến khi mặt trời lặn, khí mang theo chút mát mẻ, nàng mới dần dần hồi phục.

“Minh tỷ tỷ,” Xảo Tuệ ríu rít gõ cửa, “Nương nấu cháo cá lát, tỷ tỷ ăn chút .”

Minh Nguyệt định từ chối, nhưng cô bé kêu lên: “Nóng lắm, tỷ tỷ, sẽ đổ mất!”

Làn da trẻ con non nớt, thể để bỏng. Minh Nguyệt vội mở cửa, thấy Xảo Tuệ đang cầm một chiếc bát sứ nhỏ mỉm với .

“Tiểu cơ linh quỷ.” Minh Nguyệt bật , nhận lấy bát cháo.

Cá lát là cá tươi bắt , dùng d.a.o sắc thái mỏng, đó vắt nước gừng non để trộn, thả cháo nóng là . Cá tươi mềm, hề mùi tanh. Vừa mở nắp , hương thơm ấm áp của gạo xộc thẳng mặt, những lát cá cuộn tròn như cánh hoa cúc ẩn hiện trong làn cháo bóng mịn, e ấp đến nỗi khiến bụng nàng đói cồn cào.

Loading...