Hào Thương - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:12:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ý kiến tồi," Minh Nguyệt khen ngợi, khuyến khích nàng tiếp, "Khách du lịch ngoại tỉnh quen thuộc nơi , nếu thuê thuyền bên ngoài, phức tạp dễ lừa gạt."

22. [Thấy nàng phản đối, Hương Lan trong lòng vững vàng hơn, thần sắc thả lỏng đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn vài phần do dự, "Những ngày chú tâm quan sát kỹ, cũng ít tửu gia, quán ăn bắt tay với chèo thuyền bến tàu, cùng kéo khách chia lợi nhuận."

Nếu quả thực ăn buôn bán Tây Hồ, một cửa tiệm lớn như Hối Vân Lâu, ba bốn chiếc thuyền là đủ dùng. Huống hồ còn khách trọ hào hoa, chừng còn du ngoạn Tây Hồ ban đêm. Thuyền nhỏ ban đêm an , nhất định là họa phường cỡ trung trở lên mới .

như , đến giá trị những chiếc thuyền mua là bao nhiêu, còn bảo dưỡng, vệ sinh hàng ngày, và cần chèo thuyền quen thuộc đáng tin cậy. Tổng cộng các mặt cộng , vốn sẽ tăng lên nhiều.

Chính vì , Hương Lan mới trì hoãn dám mở lời.

Nàng thể Chưởng sự ở Hối Vân Lâu là may mắn lắm , đến nay lập chút công lao nào, khó khăn lắm mới nghĩ một ý, để Đông gia hao tốn nhiều bạc như ... Nếu kiếm tiền thì còn đỡ, lỡ như thua lỗ, còn mặt mũi nào đối diện với lương tâm trời đất! Sau cũng còn mặt mũi để ở .

Minh Nguyệt ôn hòa : "Nàng lo lắng hiểu, nhưng ăn buôn bán mà, vốn dĩ là một ván cờ bạc, tự xuống cuộc thử một thắng thua?"

Nàng dừng một chút, tiếp: "Huống hồ nàng suy tính chu , nhất thời nổi hứng, theo thấy, mối ăn đáng để thử."

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tây Hồ bao giờ thiếu lữ khách, nhưng ngắm cảnh bên cửa sổ bằng tự đặt chân lòng hồ mới thấy khoái trá? Có thuyền riêng của , chẳng khác gì mở thêm vài bàn tiệc ngay giữa Tây Hồ, thể bán thêm rượu thịt, kiếm một khoản tiền thuê thuyền.

Giờ đây, nàng khá giả, việc sắm sửa vài chiếc thuyền gì khó, dẫu lỗ vốn, nàng cũng gánh !

Hương Lan nhận lời xác nhận thì yên lòng.

Có một vị Đông gia lắng thì hơn vạn , một là chứng minh nàng lòng tiến thủ, hai là cho thấy đây là một chủ tử lòng rộng lớn, việc tay nàng thì an tâm.

“Đã với Tiệm chủ Tiết ?” Minh Nguyệt hỏi.

Hối Vân Lâu là do nàng và Tiệm chủ Tiết cùng mở, việc lớn như mua thuyền, mở thêm buôn bán, lẽ do hai bàn bạc.

Hương Lan lắc đầu: “Chưa ạ.”

Chủ nghiệp của Tiệm chủ Tiết là bán vải vóc, cũng thường xuyên ghé qua, vả xét về mối quan hệ sơ, Minh Nguyệt vẫn cận hơn Tiệm chủ Tiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-437.html.]

Minh Nguyệt suy nghĩ một chút: “Cũng , ngày mai hẹn nàng bàn việc, nhân tiện luôn chuyện .”

Thuyền bên ngoài rốt cuộc sạch sẽ, hơn nữa nếu cần dùng gấp, chắc chiếc phù hợp, chi bằng trực tiếp mua luôn thì hơn.

mua thuyền chỉ là bước đầu tiên, điều phiền phức nhất là khâu hậu kỳ, ví dụ như tìm nhiều thuyền phu lành nghề, đáng tin cậy như ? Khách du hồ đa phần sẽ uống rượu, vạn nhất say xỉn quậy phá thì tính ? Liệu tổn thương thuyền công của Hối Vân Lâu chính bản khách ?

Nói thêm một câu kém may mắn nhất, nhỡ khách lỡ chân rơi xuống nước thì thế nào?

Buôn bán, một là , hai là chuẩn thật chu .

Minh Nguyệt chủ ý, liền căn dặn nhà bếp chuẩn món ăn, đoạn với Hương Lan đang định dậy cáo từ: “Vẫn còn vài chuyện cần ngươi kể thêm cho , với , ngươi và Xuân Chi cũng lâu ngày gặp…”

Nói đến nước , Hương Lan tiện chần chừ nữa, liền sảng khoái đáp: “Được, cung kính bằng tuân mệnh .”

Dẫu vẫn còn bận lòng đứa trẻ, Hương Lan dùng bữa xong là rời , Minh Nguyệt cùng Xuân Chi cảm thán một hồi, sớm ngủ nghỉ, hôm lập tức đến Hối Vân Lâu.

Tiệm chủ Từ ở xa, Tiệm chủ Tiết đến , Minh Nguyệt liền cùng nàng về việc dự định mua thuyền.

Tiệm chủ Tiết xong, ánh mắt rạng rỡ liên hồi: “Người ngươi tiến cử quả thực tồi, hiếm thấy nàng chịu khó suy nghĩ như .”

Người tài năng vốn khó tìm, đa khác hoặc vì tự bảo vệ , hoặc tầm hữu hạn, hiếm khi chịu tính toán cho Đông gia. Hương Lan chỉ nghĩ , mà còn cam nguyện mạo hiểm tiến cử, quả thực dễ dàng.

“Đó là lẽ đương nhiên!” Minh Nguyệt đắc ý : “Này, chuyện chính sự , ngươi lo lắng ?”

“Dĩ nhiên là lý, lòng hại thì nên , nhưng lòng phòng thì thể !” Tiệm chủ Tiết tự bóc một cái đài sen ăn. “Bờ sông nào mà chẳng oan hồn c.h.ế.t đuối? Nói một câu khó , vạn nhất kẻ nảy sinh ý , đổ vấy lên đầu chúng thì ? Chuyện như từng xảy !”

Người buôn bán kiêng kỵ nhất là rước họa , rước quan tư! c.h.ế.t cũng lột da.

Hai năm còn một thuyền phu bản địa bụng đưa khách qua sông, nào ngờ vị khách ngây ngốc, cứ đòi dậy, kết quả là chân vững, cắm đầu xuống nước mà c.h.ế.t đuối.

Sau nhà đến, khăng khăng thuyền phu mưu tài hại mạng, vì nhân chứng, quan địa phương xoa dịu sự việc, đành phán thuyền phu bồi thường cho nhà đó mười lượng bạc chôn cất.

“Phải đấy,” Minh Nguyệt sâu sắc đồng tình, “Ta nghĩ, chi bằng chúng đừng thuyền nhỏ, chiếc nhỏ nhất cũng bắt đầu từ loại họa thuyền trung đẳng. Trên thuyền ngoài một thuyền phu, một tiểu tư giúp việc , còn một chứng, khách mà cũng của Hối Vân Lâu.”

Loading...