Hào Thương - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:12:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Thái thái bất ngờ việc Minh Nguyệt mua thuyền hoa. Đã sống gần bờ nước, nhà ai mà chẳng vài chiếc thuyền hoa? Nàng chỉ ngại là gấp gáp: “Tuy du thuyền như hải thuyền mấy ngàn liệu chịu đựng sóng gió lớn, yêu cầu về gỗ quá khắt khe, nhưng loại thuyền hoa cỡ đó cũng ba năm ngày là .”

Phía thuyền cần dựng nhà, bên trong đặt các loại tủ, giường, táp, cố định bằng mộng, phức tạp, khác gì xây nhà mặt đất.

Một chiếc thuyền như thế , tính bàn ghế khách tự yêu cầu, chỉ tính công và vật liệu cũng mất cả trăm lượng bạc. Đáng tiếc là cung đủ cầu, hàng sẵn nhiều.

Minh Nguyệt cầu khẩn: “Tỷ tỷ của , vội, nhưng vẫn hỏi một câu, tháng thể bao nhiêu chiếc?”

“Còn bao nhiêu nữa chứ!” Trịnh Thái thái bật , giơ hai ngón tay, “Tiếc là chậm chân một bước, bốn ngày , một vị khách lấy ba chiếc thuyền sẵn duy nhất .”

Minh Nguyệt khỏi tiếc nuối. Hai chiếc ? Hơi ít. Hối Vân Lâu ít nhất cũng cần sáu chiếc mới đủ xoay xở.

“Người béo cũng ăn từng miếng chứ?” Trịnh Thái thái uống một ngụm , lấy khăn lau nhẹ khóe môi, đùa, “Nếu cố tình gấp gáp trong vài ngày, dám ?”

Xưởng đóng thuyền của nàng quy mô đáng kể, gỗ đều chuẩn từ , nhưng dù gỗ sẵn, cũng bắt đầu đóng từ đầu. Giữa chừng còn mài giũa, phơi khô, quét sơn, một tháng đóng hai chiếc thực sự chậm.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Nếu thực sự cần dùng gấp,” Trịnh Thái thái tiếp, “thì một cách là cách, nhưng chắc thành công.”

Minh Nguyệt đó còn xếp hàng vài vị khách, thể thử thương lượng với đối phương, xem thể bù thêm một chút bạc để chen ngang .

Chỉ một tháng thôi cũng lỡ ít việc mua bán, Minh Nguyệt suy nghĩ: “Có nào quen ?”

Phàm là dám mua thuyền hoa, e rằng đều thiếu chút bạc bù thêm đó. Nếu đường đột mở lời, chừng đối phương còn nghĩ đang lăng mạ !

Trịnh Thái thái vài cái tên, Minh Nguyệt chỉ lắc đầu.

Quả nhiên quen.

Nếu ngày qua ăn thì , coi như kết giao một bước, nhưng việc ăn của mấy gia đình và việc buôn bán vải vóc chẳng liên quan gì . Nếu cố chen ngang, chắc chắn dùng đến nhân tình.

Nợ nhân tình khó trả nhất, vài chiếc thuyền hoa đáng cái giá đó.

“Hai chiếc thì hai chiếc .” Minh Nguyệt chốt .

Minh Nguyệt tổng cộng đặt sáu chiếc, hẹn chậm nhất cuối tháng sẽ giao bộ, và chủ động đưa tiền đặt cọc.

Trịnh Thái thái : “Khách sáo với gì, chẳng lẽ còn thể bỏ viên tử mà chạy ?”

Lợi nhuận từ sáu chiếc thuyền hoa cỡ trung đối với nàng đáng gì, điều quan trọng hơn chính là những cơ hội kinh doanh khác thể đến khi hai bên thắt chặt giao tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-443.html.]

Tuy nhiên, nàng mở lời đòi là một chuyện, còn việc Minh Nguyệt chủ động đưa là chuyện khác.

“Ôi, sớm muộn gì cũng đưa, chẳng lẽ còn giữ chúng ở nhà để sinh cái nhỏ ?” Minh Nguyệt .

Trịnh Thái thái mỉm , sai mang văn thư đến. Hai ký tại chỗ, ấn cả dấu tay.

Trịnh Thái thái đích ký tên, việc đáng tin hơn nhiều so với việc quản sự của xưởng đóng thuyền ký:

Chỉ cần nàng còn đó một ngày, dù xưởng đóng thuyền đóng cửa, vụ mua bán cũng thể chối bỏ.

Chốt xong một thương vụ, mối quan hệ giữa hai càng thêm hòa hợp, họ thong dong hát. Trịnh Thái thái kể vài chuyện thường nhật ở phố phường, đột nhiên : “Mấy ngày , Đồng gia náo nhiệt lắm, gửi lễ mừng ?”

Nghe giọng điệu , Minh Nguyệt đoán ngay lễ mừng của nàng cũng trả , liền vẻ tiếc nuối thở dài: “Rốt cuộc vẫn là dòng dõi thư hương, thể trèo cao ? Tự chuốc lấy sự vô vị thôi.”

Quả nhiên, lòng Trịnh Thái thái lập tức dễ chịu hơn một chút, ngưỡng mộ mang vẻ chua chát : “Dân sách mà, ngưỡng cửa tự nhiên cao hơn.”

Cao đến mức hàng xóm cũng thể bước qua!

Bạc kiếm bằng kinh doanh chẳng lẽ là thứ hôi thối?

Gửi lễ mà trả , quả thực là quá mức ức h.i.ế.p !

Minh Nguyệt khẽ, ánh mắt vượt qua bức tường cao vút, nhẹ nhàng : “… .”

Ngưỡng cửa của nhà những sách cao đến , thời gian nàng thấm thía.

Mùng năm tháng chín công bố bảng vàng, Đồng Kỳ Anh thuận lợi đỗ Cử nhân thứ bảy.

Thứ hạng đủ cao, điều hiếm nhất là Đồng Kỳ Anh là nhỏ tuổi nhất trong hai mươi đầu.

Lại thêm gia thế của , tuấn tú, ôn hòa nhã nhặn, các quan viên địa phương đều dành cho lời khen ngợi.

Đồng gia vốn là danh gia vọng tộc ở Hàng Châu, nay Đồng Kỳ Anh, một Cử nhân trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng trong tầm tay, càng khiến cửa nhà tấp nập khách khứa hơn.

Đồng gia cũng như Dương gia thuở , lập tức đóng cửa từ chối khách, trừ bằng cố hữu , họ từ chối nhận lễ mừng. Lễ vật do những hàng xóm quen như Minh Viên và Bích Ba Viên tặng đều từ chối thẳng thừng.

Trên hí đài vẫn còn tiếng ca ngâm nga, nhưng Trịnh Thái thái còn tâm trí nữa, nàng mân mê chiếc quạt nhỏ bằng ngà voi tinh xảo : “Nghe ngoài yến tiệc do nha môn tổ chức và lời mời của vài vị quan lớn, Đồng Cử nhân đều từ chối tất cả.”

“Một Cử nhân trẻ tuổi cập quan,” Minh Nguyệt tặc lưỡi, “Lại gia thế như , nếu ngày quả nhiên đỗ Tiến sĩ, thể bảo vệ Đồng gia suy sụp trong mấy chục năm…”

Loading...