Hào Thương - Chương 466

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:14:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời tác giả: 【Chú thích】Điều bịa đặt, trong lịch sử triều Tống, họ cực kỳ chú trọng đến việc phòng cháy chữa cháy, các đội ngũ và thiết cứu hỏa chuyên nghiệp xuất hiện liên tục, các kinh thành đông dân còn xây dựng các đài quan sát (vọng lâu) để theo dõi khắp nơi.

【Chú thích 2】Dữ liệu đều cơ sở, tra cứu qua nhiều tài liệu giấy ước tính hợp lý, đừng nghi ngờ nhé, cho dù sai lệch cũng quá lớn. Vùng Giang Nam nổi tiếng về lụa, một là nổi tiếng về sản xuất, hai là nổi tiếng là nơi trung chuyển tơ lụa nhờ giao thông và kinh tế phát triển. Vì , sản lượng và lượng hàng bán hàng năm là một.

--- Chương 142 ---

Ngày mười bảy tháng Mười nhận công văn của triều đình, ngày mười chín Lâu Húc tổ chức cuộc gặp, ngày hai mươi Đỗ Tư Dân phê duyệt giấy tờ quan đạo, Mạnh Vu An điều động binh lính. Minh Nguyệt chậm trễ mà lên đường tiến kinh ngày hai mươi mốt tháng Mười, bộ hành trình vô cùng gấp rút.

Xét thấy kẻ quá trẻ e rằng kinh nghiệm đủ, kẻ quá già khó tránh ỷ già khinh , ba binh sĩ Mạnh Vu An phái cho Minh Nguyệt đều trạc tuổi nàng, thoạt qua, ai nấy đều khá thật thà.

Đoàn đều giỏi cưỡi ngựa, khi chuyển sang đường bộ, mỗi ngày mở mắt là chạy, nhắm mắt là ngủ, thực chất nhiều cơ hội để trao đổi.

Đặc biệt là khi lên phương Bắc nửa cuối mùa đông, dọc đường hoang vắng, gió Tây Bắc lạnh buốt thổi tới cuốn theo cát bụi, dù mở miệng thì cát cũng chui tai, mũi, ai dám trò chuyện hàn huyên?

rốt cuộc vẫn dừng để ngủ và ăn uống. Cứ mỗi như , dự đoán của Minh Nguyệt thành sự thật: Ba cùng, tất sẽ một lẻ loi.

Chuyện đó chắc là do hai cố ý cô lập, nhưng đến năm ngón tay còn dài bằng , dám mong khác đối xử công bằng như đặt bát nước lên bàn?

Luôn những quan hệ thiết hơn.

Đều là những trẻ tuổi, ai chịu sự cô đơn? Những đồng đội khác đoái hoài, kẻ lẻ loi cũng để tâm, bèn cầm bánh khô lót hăm hở đến tìm Tô Tiểu Lang trò chuyện, hỏi về phong cảnh kinh thành.

Hắn sống hai mươi năm, vẫn khỏi Hàng Châu nào.

“Ba câu hai lời thì cho hết ? Qua vài ngày nữa ngươi cũng đến , tự xem sẽ rõ.” Tô Tiểu Lang từng đến kinh thành vài , tuy cảm thấy cũng chẳng gì đặc biệt, nhưng lúc thật sự hỏi đến, y ngấm ngầm chút tự hào, cảm thấy kinh thành thật sự .

Binh sĩ hì hì: “Ta vẫn kinh thành hùng vĩ, giờ rảnh rỗi, cứ cho , để khỏi bỡ ngỡ, lỡ lời sai, mất mặt Giang lão bản.”

Tô Tiểu Lang liếc mắt, thấy hai binh sĩ nãy còn xúm xì xào to nhỏ cũng im bặt, mắt trông mong về phía , ì ạch xê dịch đến gần.

“Thôi , sẽ kể vài câu!”

Cứ thế ngày qua ngày, trò chuyện phiếm mỗi ngày, thỉnh thoảng Tô Tiểu Lang và Nhị Oản cũng kéo họ tỉ thí quyền cước, chờ đến khi tới kinh thành, tất cả vô cùng quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-466.html.]

Riêng tư, Tô Tiểu Lang lén với Minh Nguyệt: “Cũng trách Cấm quân xem thường Tương quân, bản lĩnh của họ thực sự lỏng lẻo, quyền cước mềm nhũn...”

“Tương quân tiền mà,” Minh Nguyệt thở dài, “Một đồng tiền khó hùng hán. Cấm quân do triều đình quản lý, Hộ bộ chiếu cố, cần lo lắng kế sinh nhai, sư phụ giỏi từ các nơi về dạy dỗ, binh khí để dùng. Dù khổ ai cũng khổ họ, bạc tiền như nước chảy , tự nhiên rèn luyện nhân tài.”

Còn Tương quân thì ? Là lính tạp nham do địa phương chiêu mộ, khinh rẻ tiền bạc. Lúc Cấm quân ăn no mặc ấm, chuyên tâm rèn luyện bản lĩnh, Tương quân đang gì? Họ phái khắp nơi xây cầu lát đường, giữ thành tuần tra phố xá, giúp quan quyền quý vận chuyển gỗ, vận chuyển cống phẩm! Làm thưởng, hỏng phạt.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Thậm chí Tương quân ở Lưỡng Chiết Lộ còn xem là trời ưu ái, ít nhất quê hương họ giàu , dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, dù cũng đến mức c.h.ế.t đói, những Tương quân ở vùng nghèo khổ thì t.h.ả.m hơn, thực sự thể c.h.ế.t đói.

Người sống đời, chẳng qua cũng vì hai chữ danh lợi. Tương quân gì cũng , rèn luyện khí thế và bản lĩnh?

Điều nguy hại nhất là hộ binh thế tập, chỉ cần tổ tiên là lính tráng, con cháu sinh cũng đều là lính tráng!

Muốn trốn?

Phạm pháp!

Trừ phi như Bàng Khánh, ráng gượng lên một chức quan nửa chức vụ, bằng con cháu đời cũng tham gia khoa cử.

binh lính ngàn vạn, quan bao nhiêu?

Kẻ tử tế, như Bàng Khánh, còn nghĩ đến việc kéo một tay em trướng, giúp họ mưu sinh; kẻ tử tế thì tiền lương của cấp cũng vét một lượt...

Cuộc đời như , quả thật một cái là thấy đến hồi kết, lâu dần, tự nhiên chỉ còn việc qua loa, sống cho xong ngày.

Tô Tiểu Lang xong, lặng thinh hồi lâu: “Là khinh suất .”

Theo Minh Nguyệt vài năm, ăn sung mặc sướng, tích lũy gia sản, y dần quên những ngày tháng mà bậc trưởng bối từng lăn lộn bươn chải giang hồ.

Minh Nguyệt xoa đầu y.

Người trướng bắt đầu quên những ngày tháng khốn khó, chứng tỏ nàng chủ nhân cũng tệ!

Vừa kinh thành, Minh Nguyệt liền tìm khách điếm nghỉ , gọi nước nóng tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một đêm. Sau đó, nàng bảo Tô Tiểu Lang và Nhị Oản mang quà Tết đến biếu Thường phu nhân, rõ là nàng sẽ đến bái kiến Võ Dương Quận chúa , khi trở về sẽ cho ba binh sĩ y phục mới.

Cả ba đều đỏ mặt.

Loading...