Hào Thương - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:15:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba họ tiện đến chỗ Thường phu nhân, vẫn ở khách điếm. Khi Minh Nguyệt nghỉ ngơi xong xuôi dẫn Tô Tiểu Lang ngoài, Tô Tiểu Lang nhịn : “Đông gia lẽ quá rộng rãi .”

Ra ngoài một chuyến liền mười lượng bạc, việc béo bở như cầm đèn lồng tìm cũng khó!

Ánh mắt Minh Nguyệt chút lạnh lùng: “Bọn họ đương nhiên đáng cái giá , là vì Mạnh Vu An.”

Đánh ch.ó còn nể mặt chủ, bọn họ là do Mạnh Vu An phái đến, hậu đãi họ chính là giữ thể diện cho Mạnh Vu An, giao thiệp cũng dễ dàng hơn.

Cho dù Tương quân vô dụng, cũng ai cũng thể sai khiến , thời khắc then chốt vẫn thể phát huy tác dụng lớn.

Sau nàng còn cần dùng nhiều lắm, bày tỏ thành ý thì ?

Gió tuyết càng lúc càng lớn, Minh Nguyệt ngẩng mặt hà , thấy luồng trắng trong miệng chốc lát tan biến trời đất, bèn u uất : “Ngươi cứ xem , cùng là mười lượng bạc, kẻ e rằng còn kịp giữ ấm tiêu tán sạch. Nhị Oản, ngươi gọi Hoàng Tam, lặng lẽ theo dõi ba họ, xem mấy ngày tới bọn họ .”

Vài lượng bạc cũng đủ để kiểm chứng nhân phẩm.

Vật họp theo loài, chia theo nhóm, nàng sẽ nên sai khiến ai, nên tránh xa ai.

Hộ binh quả thực khó bỏ, nhưng điều động, đổi thượng cấp dễ thao túng.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

--- Chương 143 ---

Thân ở trong tòa đô thành xa lạ mà phồn hoa , ba Tiểu Thạch Đầu chỉ cần nghĩ đến quan gia ngay cách đó vài con phố, liền như đang ở mây, mờ mịt cuồng nhiệt. Đi đường lớn ngõ nhỏ thành Khai Phong, bọn họ tự chủ mà ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, cứ như thể trở thành một thành viên tắm gội trong ân đức Thiên gia.

Nhị Oản và Hoàng Tam cần che giấu, cứ thế theo chứng kiến bộ quá trình:

Hai trong nhóm tạm thời là Tiểu Thạch Đầu đều mua sắm chút đồ Tết cho nhà, còn , đầu đem mười lượng bạc nhận đ.á.n.h bạc sạch bách.

Minh Nguyệt nắm rõ phẩm hạnh của ba .

Đàn ông , hết xem chăm lo cho gia đình . Ra ngoài mà vẫn đặt nhà lên hàng đầu, thì sẽ đến mức xa tận gốc.

Lùi một vạn bước mà , cho dù , ít nhất cũng một điểm yếu, thể yên tâm sai khiến.

Còn về phần tên nghiện cờ bạc?

Sớm muộn cũng c.h.ế.t.

Tô Tiểu Lang gửi thiệp mời ở nhà Đồng Kỳ Anh cũng trở về, sắc mặt chút kỳ quái.

“Sao , gặp ?” Minh Nguyệt lấy lạ, ngẩng đầu lên mà lật một trang sách: “Hắn kinh, gần tháng Chạp, chắc chắn việc giao tiếp qua nhiều...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-469.html.]

Thường phu nhân mới tặng hai quyển Đường thi, nàng đang cố xem cho xong.

“Quả thật gặp, nhưng hình như chút bất thường,” Tô Tiểu Lang , “Gã gác cổng lén hỏi Hàng Châu , , bèn bảo rằng mấy ngày Đồng tướng công đến chùa chiền ngoài thành ở, bảo chúng cứ việc ngoài đó mà tìm.”

“Chùa ngoài thành?” Minh Nguyệt kinh ngạc: “Đã giữa tháng Mười Một , vô gia cư, đến chùa gì!”

Tuy Đồng gia coi là gia tộc hạng nhất, nhưng cũng nhiều đời quan, khá nội hàm. Trong kinh thành đại trạch dành riêng cho tộc nhân đến đây sinh sống, cớ Đồng Kỳ Anh tránh ngoài thành?

Tô Tiểu Lang lắc đầu: “Điều thì rõ.”

Quy củ Đồng gia nghiêm ngặt, gã gác cổng chỉ lo chuyện bên ngoài, gì về nội viện, hỏi cũng bằng thừa.

Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, "Thôi , ngày mai sẽ ngoại thành xem ."

Rốt cuộc thế nào, tìm chính chủ nhân hỏi một câu là ngay.

Phương Bắc trời lạnh sớm, đường Minh Nguyệt cùng đoàn đến đây gặp hai trận tuyết. Sáng sớm hôm xuất thành, trong trung mờ mịt sương mỏng vẫn còn lơ lửng những hạt tuyết nhỏ li ti, tựa như rắc muối .

Ngôi chùa nơi Đồng Kỳ Anh cư ngụ khá xa thành, xét thấy đường núi khó , Minh Nguyệt đặc biệt thuê một chiếc mã xa.

Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe ngựa trông bình thường, nhưng bên trong thực chất chứa đựng bí mật lớn: bốn vách bên trong xe đều lót da thú dày và mềm, giữ ấm chống va đập. Rèm cửa bằng nỉ len, chắn gió thoáng khí. Bên trong đốt lư hương, ấm áp hơn cả mùa xuân, thể ngủ ngon lành giữa trời băng tuyết. Bánh xe và móng ngựa cũng chế tạo đặc biệt, bề mặt hoa văn, chuyên dùng để chống trượt trong mùa đông.

Ra khỏi thành, sự ồn ào náo nhiệt dần tan , bên tai chỉ còn tiếng bánh xe và vó ngựa nghiền nát băng vụn.

Minh Nguyệt vén rèm xe ngoài, chỉ thấy mắt là một mảnh tiêu điều hoang vắng. Trận tuyết gần đây lớn lắm, những ngọn đồi thấp và cây khô ven đường đều phủ kín . Những cành cây khô gầy guộc, trơ trụi ngang dọc, lắc lư theo gió như những xác khô.

Trên mặt đất lộ những đám cỏ khô úa vàng, mọc lộn xộn, trông hệt như những con ch.ó già bệnh rụng lông lởm chởm.

Minh Nguyệt hai buông rèm xuống.

Nàng thích mùa đông lắm, quá khổ sở.

Chỉ những gia đình giàu mới thích mùa đông, bởi vì họ thể thưởng tuyết, nhưng đối với những gia đình nghèo khổ, cái lạnh và tuyết lớn đồng nghĩa với việc cần thêm củi lửa và lương thực, khiến cuộc sống vốn chật vật càng thêm khó khăn.

Có thể là tai họa diệt vong.

Minh Nguyệt ngày xưa tuy đến mức lang thang đầu đường xó chợ, nhưng cứ mỗi khi đông đến, nàng đều đói và lạnh đến tỉnh giấc giữa đêm...

Sau trốn thoát, nàng dầm trong cái lạnh giá và cái nóng bức quanh năm suốt tháng để mưu sinh.

Dù cho đến tận hôm nay, Minh Nguyệt cũng từng an trải qua dù chỉ một mùa đông ở một nơi cố định.

Loading...