Hào Thương - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:15:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông nghĩa là bôn ba, là hiểm nguy, là khắp nơi cẩn trọng lo toan... Nàng căm ghét mùa đông.

"Cái mùa đông đáng ghét ." Minh Nguyệt lẩm bẩm trong lớp lông thú ấm áp, tiện tay nhét một viên mứt miệng, vị mật ngọt ngào, đậm đà lưu thật lâu.

Đường xá xa xôi, chẳng cảnh sắc gì đáng ngắm, Minh Nguyệt đành cầm Đường thi lên .

Nói cũng lạ, ban đầu chỉ thấy trúc trắc, các loại điển cố tầng tầng lớp lớp hiểu .

khi cố gắng ghi nhớ vài bài, lúc tuy chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng chẳng lúc nào, trong đầu bỗng nhiên bật một câu, "À, hóa là như ..."

Nhấm nháp kỹ càng, quả nhiên vài phần thi vị.

Tiếc rằng phần lớn đều quá khó hiểu.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tiếng xe ngựa kẽo kẹt cùng sự rung lắc nhè nhẹ kéo dài một lúc, Minh Nguyệt dần dần . Không qua bao lâu, nàng thấy Tô Tiểu Lang khẽ bên ngoài: "Đông gia, Đông gia? Sắp tới ."

Tuyết ngoài thành lớn hơn trong thành nhiều. Minh Nguyệt mang theo luồng ấm từ trong xe thò đầu ngoài, lập tức cái lạnh ập đến cho rùng , "Hít, hà!"

Thật là một thế giới lưu ly bao phủ trong tuyết trắng tinh khôi!

Rừng thông vô tận uốn lượn theo sườn núi, chậm rãi và kiên định vươn tới chân trời. Màu trắng của tuyết và màu xanh đậm của thông hòa quyện , thỉnh thoảng lộ những mỏm núi đá đen lạnh lẽo, vô cùng tráng lệ, càng nổi bật sự nhỏ bé của con .

Minh Nguyệt hít sâu một , mùi nhựa thông ẩm ướt nhanh chóng tràn ngập khoang mũi, mát cả ngũ tạng lục phủ.

Thấy nàng vui vẻ hơn, Tô Tiểu Lang cũng : "Đồng tướng công thật chọn chỗ."

Ở nơi núi tuyết sâu thẳm , nghèo đến là tìm cái c.h.ế.t, giàu đến thấy khoan khoái.

Đi thêm nửa khắc, giữa rừng thông xa xa chợt lộ vài góc mái cong, trong khí lẫn lộn mùi tuyết trắng và thông xanh còn vương thêm mùi đàn hương.

Đột nhiên tiếng chuông vang lên từ giữa núi, tuyết cành rơi lả tả, trong lúc tuyết bay lượn, vài cành thông nảy lên theo quán tính.

Đi tiếp về phía là địa phận của chùa Chúng Tế.

Chùa Chúng Tế chia thành hai khu lớn, núi là nơi đặt chính điện, lưng chừng núi là một biệt viện khác, chuyên dành cho các tín đồ giàu đến nghỉ ngơi. Đồng Kỳ Anh đang ở đó.

Gần cuối năm, khách hành hương đến nghỉ chân ở chùa Chúng Tế đông, bên ngoài biệt viện đậu đầy các loại xe ngựa tinh xảo, nhất thời nên tìm gian phòng nào.

Cổng biệt viện cũng tăng lữ canh giữ, Minh Nguyệt đích xuống xe hỏi thăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-470.html.]

Vốn dĩ nàng nghĩ, đến đây thì nên quyên một chút tiền dầu nhang để kết thiện duyên, nhưng kết quả nàng phát hiện những vị hòa thượng nàng gặp mặt ai nấy đều hồng hào tươi tắn, rõ ràng là ăn uống , lập tức còn lòng bố thí nữa.

Hừ, tài sản của chùa Chúng Tế lẽ còn nhiều hơn cả chứ!

"Minh Nguyệt?!" Tăng lữ còn kịp trả lời, giọng của Đồng Kỳ Anh vang lên từ phía chéo.

Chàng mặc đồ dày cộm như một quả cầu bông, chóp mũi và cằm đều đỏ ửng vì lạnh, nụ tràn ngập từ đáy mắt, ngạc nhiên mừng rỡ, "Trời lạnh như vầy, nàng thật sự đến!"

Phía còn hai tùy tùng quen mặt, mỗi xách một chiếc vò sành, đựng gì.

"Thương nhân mà giữ chữ tín thì khó mà vững," Minh Nguyệt hành lễ với , "Đã , đương nhiên đến."

"Minh Nguyệt, ..." Đồng Kỳ Anh chợt hồn, ánh mắt đầy vẻ thấp thỏm và mong đợi nàng, "Ta thể gọi nàng như ?"

Gọi Giang lão bản, Giang lão bản, thật quá xa lạ.

Nàng đến, chắc chắn vô tình với , gọi mật hơn một chút cũng chẳng ... đúng ?

Minh Nguyệt nhướng mày, "Được , chẳng gọi ?"

Ai bảo chỉ nàng đang thử dò xét chứ?

Thấy nàng hề tức giận, Đồng Kỳ Anh cảm thấy vui mừng khôn xiết, "Xem , ngoài chuyện, trời lạnh, mau nhà ."

"Chàng về ?" Minh Nguyệt quan sát căn phòng hiếu kỳ hỏi.

Chùa Chúng Tế rốt cuộc tiền tạm thời bàn tới, nhưng cách trang trí của biệt viện mộc mạc, chỉ là tường gạch, mái ngói đơn giản, bên trong căn phòng cũng thanh tịnh. Chỉ một bức tranh thủy mặc treo tường, hợp với chiếc sập đất, chăn bông và bàn gỗ xung quanh, đoán chừng là Đồng Kỳ Anh tự mang đến.

"Phương Nam ít khi tuyết thế , nàng mau xuống." Vào trong phòng, Đồng Kỳ Anh cởi áo choàng, tiểu tư mang nước nóng đến rửa tay, nóng. "Ta lên núi lấy tuyết cành thông, trùng hợp nàng đến, sẽ nấu một ấm mời nàng uống."

Minh Nguyệt cũng rửa tay, quanh lò lửa sưởi ấm để xua cái lạnh . Nghe , nàng : "Một chén nhỏ nếm thử hương vị là , kẻo thưởng thức phí mất đồ ."

Nàng vốn quá bận tâm chuyện uống gì.

Huống hồ tuyết thủy mang tính hàn, nữ nhân nên uống nhiều.

"Có gì là đồ , chỉ là chút hương vị thanh mát, thêm mùi nhựa thông thôi." Đồng Kỳ Anh cũng , thản nhiên tự giễu, "Chẳng qua là trăm bề nhàm chán, phụ họa thêm chút phong nhã mà thôi."

Mùa đến biệt viện đa phần là các gia đình quyền quý, trong đó ít giao tình cũ với nhà họ Đồng, quả thực cũng tránh . Là vãn bối, Đồng Kỳ Anh thể đích bái kiến, nhưng thực sự ngày nào cũng xã giao hàn huyên, chi bằng lấy cớ ngoài nhiều hơn, mắt thấy thì lòng phiền.

"Nàng cứ tùy tiện , nơi cầu kỳ , ủy khuất nàng ." Chàng .

Loading...