Hào Thương - Chương 489

Cập nhật lúc: 2025-10-26 08:17:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lô Trân đẩy một cái, “Hối gì mà cái hình to lớn của , đến lúc then chốt trở nên ủy mị, những lời dễ đó ích gì, chi bằng nắm chắc lợi ích thực tế trong tay, còn tiện bề chiếu cố nàng.”

Nói là quan tâm giữa , nhưng cháu gái trưởng thành đến địa vị hiện nay, sớm là một tiểu quan Bát phẩm thể chiếu cố . Nếu bọn họ cứ dậm chân tại chỗ, chỉ thể trở thành gánh nặng của đối phương, lâu dần, cứ quanh quẩn những lời vô ích chỉ khiến khác thêm phiền chán.

Bàng Khánh nàng cho cứng họng, suy nghĩ kỹ càng cũng thấy đúng là đạo lý , đành gạt chuyện sang một bên.

Đêm đến trằn trọc ngủ , liền chọc chọc Lô Trân, “Ngày nào đó chúng tìm một uy tín, giúp lập một văn thư , khi hai trăm tuổi, gia sản chia ba phần, ba đứa con mỗi đứa một phần!”

Vợ chồng bọn họ chỉ hai con trai, thì đứa con thứ ba mà đến tự nhiên là Minh Nguyệt.

Lô Trân khẽ, mặt , “Ai thèm mấy thứ đồng nát sắt vụn của chứ?”

Bàng Khánh chút ngại ngùng, nhưng vẫn cứng cổ : “Nàng thèm là việc của nàng, chúng cho là tâm ý của chúng .”

Đã ‘nhận đào báo quỳnh dao’, thể chỉ vì nàng bản lĩnh, tiền mà để nàng chịu thiệt thòi !

Ánh mắt Lô Trân nhu hòa.

Hai vợ chồng ngủ chung giường bao nhiêu năm, vô cùng ăn ý, ngay khi Bàng Khánh mở lời nàng hiểu ý đối phương, nãy chỉ một câu đùa thôi.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Nàng thở dài một , nghĩ ngợi bổ sung: “Đã như , ngày khác hãy thư cho vợ chồng cả và gọi cả nhà lão nhị đến đây, đem bộ sự tình rõ ràng, cũng để chúng ghi nhớ ơn đức của Minh Nguyệt, tránh sinh bất hòa…”

28. [Giả sử đứa con trai nhà nào đó thật sự tiến Quốc Tử Học, đó cũng là công lao của cô nó!

--- Chương 150 ---

Sau khi danh tiếng truyền , các hộ dệt vải bên ngoài thành thường xuyên đến xưởng dệt để xin gia nhập. Đối với việc , Thất Nương và Xuân Chi đương nhiên vui mừng, nhưng họ cũng đến thì nhận hết.

Mỗi đến đều trải qua các vòng sát hạch nghiêm ngặt, một là xem tay nghề, hai là xem nhân phẩm, ba là xem tính tình và sở thích.

Những tay nghề , phẩm chất , việc nhanh nhẹn và sạch sẽ, thể đ.á.n.h giá là hạng nhất, phân đến xưởng dệt cao cấp hợp tác với Từ chưởng quỹ, chuyên dệt Hồ ti, và tiền công hàng tháng cũng cao nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-489.html.]

Hạng kém hơn một chút sẽ ở đại xưởng dệt, chuyên hàng cung cấp cho quan phủ; hạng thấp hơn nữa là những thợ dệt thông thường thể thấy ở khắp nơi, họ bố trí một tiểu tác phường mới mở, thể chứa trăm , chuyên dùng tơ tằm thông thường để sản xuất các hoa văn thời thượng bán chạy nhất thị trường. Loại vải sức tiêu thụ rộng nhất, yêu cầu chi tiết quá khắt khe, đương nhiên, tiền công của thợ dệt cũng là thấp nhất trong ba loại.

Trừ những đơn hàng của quan phủ tại đại xưởng dệt, các sản phẩm vải thành phẩm của hai xưởng dệt còn sẽ gửi đến cửa hàng của Tiết chưởng quỹ và Hối Vân Lâu, để các thương khách từ khắp nơi cả nước thẩm định và chọn mẫu, đồng thời cung cấp cho việc bán hàng tại Cố huyện.

Tầng một của Hối Vân Lâu một đa bảo các chuyên trưng bày, bên trong bày biện những tác phẩm tâm đắc do Tiết chưởng quỹ và Minh Ký sản xuất, còn các bức bình phong, tranh treo nhuộm màu, khảm xà cừ và Tô thêu do Chu Hạnh, Lão Sở Đầu, Phương Tinh cùng những khác thực hiện, hoa văn phong phú.

Hàng tháng, Minh Nguyệt và Tiết chưởng quỹ đều chọn những tác phẩm ưng ý, đặc biệt trưng bày ở vị trí nổi bật, hoặc treo lơ lửng từ tầng hai, tầng ba xuống, bay lượn theo gió, phong lưu quyến rũ, quả nhiên trở thành một cảnh .

Cứ như , cần tiểu nhị cố ý chào mời, thực khách dùng bữa, xã giao bước cửa là thể thấy. Ai cảm thấy thì tiện miệng hỏi giá, thấy hợp lý thì thuận tay mua vài món mang .

Dần dần, bắt đầu thương khách từ các nơi chuyên tìm đến Hối Vân Lâu để xem: ai cũng ở đây đủ loại hoa văn mới mẻ, đằng nào cũng ăn cơm, chi bằng cứ ở đây, còn thể thuê họa thuyền của họ dạo chơi Tây Hồ nữa!

Đầu tháng Tư, một thương nhân họ Lã đến đặt một lô lụa mỏng dệt hoa văn nổi Vân Hồ Lô Bảo Bình (Họa tiết Hồ lô và Bảo bình), để dùng cho Lễ Phật Đản.

Giữa tháng Năm, vị Lã chưởng quỹ đến, lô hàng đó bán chạy, đàm phán một mối ăn lớn hơn.

Gần nửa năm nay, những thương khách từ nhỏ đến lớn như là ít, Hương Lan phụ trách phần mua bán đương nhiên ngạc nhiên, thuần thục mời gian các phía để bàn chi tiết.

“Không ngài hoa văn kiểu gì, dùng loại tơ nào, nhuộm màu gì, và đại khái cần bao nhiêu?”

Lã chưởng quỹ trả lời mà hỏi ngược : “Ngươi chủ ?”

Nụ của Hương Lan hề đổi, “Có chủ , xem ngài cần loại hàng hóa như thế nào.”

Giờ đây nàng rèn luyện, Minh Nguyệt giao quyền hạn thích đáng: những giao dịch khối lượng bình thường cần báo cáo, trực tiếp liên hệ với Thất Nương là .

Lã chưởng quỹ chậm rãi uống một ngụm , mỉm , rút chiếc khăn tay Hồ ti trắng như tuyết nhẹ nhàng lau khóe miệng, “Tơ tằm ư, chỉ cần tơ tằm thông thường hạng trung là . Hoa văn, màu sắc đều hạn chế, nhưng lượng thì lớn, ít nhất cũng năm ngàn tấm, ngươi thể chủ ?”

Năm ngàn tấm?!

Hương Lan giật , “Xin hỏi quý khách vận chuyển ?”

Loading...