Hào Thương - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:33:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tươi mới tao nhã, phong lưu tuấn dật, khác biệt với sự xa hoa nặng nề của phương Bắc, quả thật mang nét dư vị Giang Nam. Người thể sự sắp đặt như thế , hẳn là cũng thành tựu trong lĩnh vực thư họa.

Vài nhịp thở trôi qua, Triệu Thái thái mới ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt mới để đ.á.n.h giá Minh Nguyệt.

Trước đây nàng cho rằng đây chỉ là một tiểu thương bình thường, điều gan lớn hơn, chân tay nhanh nhẹn hơn, giờ xem , thật sự xem thường nàng.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Loại vải ở phương Nam phổ biến ?”

“Bẩm Thái thái, đây là hàng đầu vụ thật sự, chủ tiệm lấy bán thử.” Minh Nguyệt kiêu ngạo cũng chẳng tự ti: “Ta lấy hàng liền lập tức về, gặp mưa lớn cũng dám nghỉ, con la chạy đến sùi bọt mép mới đưa đến đây.”

Xét về tốc độ, Minh Nguyệt nắm chắc rằng thua bất cứ tiệm tơ lụa nào trong huyện. Thậm chí đối với tiệm trong châu, cũng chắc sức cạnh tranh.

Tuy nhiên, nếu thuê thợ thêu riêng, lưu thông thị trường, thì đó là chuyện của nàng nữa.

Triệu Thái thái trầm ngâm một lát: “Ta tám tấm, chậm nhất là đầu tháng Tám , ngươi thể kiếm ?”

Tám tấm! Minh Nguyệt như thấy chiếc bánh từ trời rơi xuống.

Vật hiếm mới quý, chính vì thị trường ít thấy, phương Bắc càng hiếm, cho nên nàng mới dám hét giá cao: Dù mặc cả, giá nhập hai mươi lạng, bán bốn mươi lăm lạng, tám tấm kiếm hai trăm lạng.

Minh Nguyệt hiểu rõ, hiện tại thể trạng nàng nhỏ bé, dám liều mạng, kiếm chính là bạc từ những chuyến hàng đầu tiên !

Chỉ vài tháng nữa, những bán giá cao thế , e rằng cũng đến lượt nàng kiếm nữa.

Có tiền kiếm là đồ khốn! Trong khoảnh khắc, m.á.u dồn lên đỉnh đầu, nóng căng, nàng nhấn mạnh đầu: “Ta kiếm .”

Tiệm trưởng Tiết đầu bán thử cũng sáu tấm, nếu bán chạy, Trung thu ít nhất cũng tăng gấp mấy , tám tấm thành vấn đề.

Trong lòng Minh Nguyệt mừng rỡ như điên, nhưng ngoài mặt hề biểu lộ: “Chỉ là văn tự tạp bảo cũng chia nhiều loại nhỏ, cách phối hợp, hàng mới , dám bảo đảm mỗi tấm đều là hoa văn như thế .”

Phải để tránh lôi thôi rõ ràng.

Triệu Thái thái gật đầu: “Cũng , chỉ cần thành đôi thành cặp, và cũng cần thanh nhã như thế .”

Phẩm chất như thế , mang tặng ở phủ châu cũng .

Nếu tự nhà may quần áo, cần gì thành đôi thành cặp? Minh Nguyệt càng khẳng định nàng dùng để tặng quà.

“Nhãn quang của ngươi tồi, lá gan cũng lớn, nếu thấy hàng khác thì mang đến đây luôn.” Triệu Thái thái xoay chén .

Minh Nguyệt quả thật hàng: “Cẩm thêu tinh xảo, Thái thái ưng ý ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-49.html.]

Lăng, la, lụa, đoạn, sa, quyên, gấm, cẩm, loại cuối cùng là quý nhất, Triệu Thái thái dĩ nhiên là ưng ý.

“Chỉ là,” Minh Nguyệt hiếm khi tỏ ngập ngừng, như điều khó , “e rằng phiền Thái thái trả vài phần tiền cọc.”

Triệu Thái thái liếc nàng một cái, còn kịp mở lời, nha đầu lớn bên cạnh : “Sao, còn sợ Mã gia chúng quỵt nợ ư?”

“Tất nhiên là sợ.” Minh Nguyệt hiếm hoi mang vài phần hổ, mỉm e lệ: “Thái thái hào phóng, hận thể cung phụng ngài, ý nghĩ bất kính như thế? Chỉ là, chỉ là thực sự đang thiếu thốn tiền bạc… để ngài chê .”

Hai tấm Tô Tú bán chín mươi lạng, sáu tấm lăng la giá nhập mười sáu lạng, bán ba mươi hai lạng, dù cộng thêm hai mươi bảy lạng tiền vốn cũ động đến, tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ một trăm năm mươi lạng. Trừ mười lạng chi phí về, liều mạng dốc bộ vốn liếng cũng chỉ còn một trăm bốn mươi lạng.

riêng tiền vốn cho tám tấm hồ tơ Tô Tú đặt là một trăm sáu mươi lạng , còn cẩm… bán nàng cũng trả nổi.

Triệu Thái thái: “…”

Suýt quên đây là một tiểu quỷ nghèo.

Mã gia uy tín ở địa phương, quan hệ bên ngoài, chắc chắn nàng dám ôm bạc chạy trốn.

Vả , đạo lý một bữa no và no mãi, ăn vẫn phân biệt rõ ràng.

Thế là hai bên lập tức lập giấy tờ ngay tại chỗ:

Minh Nguyệt đảm bảo sẽ giao hàng đến tận nhà mùng ba tháng Tám, chỉ cần vải vóc dơ bẩn, Triệu Thái thái sẽ nhận hàng đủ. Nếu quá hạn sẽ nhận, và bồi thường gấp đôi.

Trước khi ấn tay, Triệu Thái thái xác nhận với Minh Nguyệt nữa: “Thật sự thể kịp về chứ?”

Nếu về kịp, lỡ việc, ngươi cũng đừng hòng kiếm sống ở huyện nữa.

Minh Nguyệt lấy hết can đảm, nhấn ngón tay hộp mực in mạnh lên mặt giấy, từng chữ từng câu một: “Thái thái cứ yên tâm, dù bò, cũng sẽ bò về.”

“Mua hàng mang đến tận nhà chào bán” và “ứng tiền để tìm kiếm theo yêu cầu”, tuyệt đối là hai chuyện khác .

Điều thể chỉ là sự trùng hợp, chứa đựng điều , còn điều đại diện cho việc khách lớn tin tưởng đáng kể bán, và chấp nhận một vài sai sót nhỏ.

Hơn nữa… Minh Nguyệt cúi đầu n.g.ự.c đang nhét ngân phiếu, chỉ cảm thấy một vùng nóng rực.

Đây là đầu tiên nàng mạnh dạn thử, thử dùng bạc của khác để xoay chuyển việc ăn của … Quả thực một mùi vị khác biệt.

Khi rời khỏi Mã gia, Minh Nguyệt cảm thấy xương cốt nhẹ ba lạng, tự thấy tiền đồ xán lạn, ngay cả chiếc xe chở phân vô tình lướt qua cũng thấy bốc mùi.

Chỉ cần thể khiến Triệu Thái thái hài lòng, vị khách lớn xem như định!

chỉ phục vụ mỗi một nhà thôi, cũng đủ sống sung túc .

Loading...