Hào Thương - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:34:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12_Nàng vẫn luôn mang theo d.a.o phay, nhưng tục ngữ câu, một tấc dài một tấc mạnh, bọn cướp đường đa phần đều dùng gậy gộc, kịp vung d.a.o phay qua thì gậy gộc của tới !

Dân thường thể mua binh khí, Minh Nguyệt liền nhớ tới mấy tên nông phu cướp đường gặp lúc cùng Thường phu nhân, chợt nảy ý kiến: , đầu nông cụ cũng bằng sắt, mài cho sắc bén, dốc sức vung lên thể vỡ nửa cái đầu, thua kém gì đao kiếm thông thường, còn gây trở ngại khi thành!

Gỗ thường thì rẻ bèo, nhưng đồ sắt đáng tiền. Hai cái cuốc lớn tốn của Minh Nguyệt gần một lạng bạc.

nay khác xưa, một lạng bạc đủ để khiến nàng xót lòng.

Lễ vật Trung thu chuẩn cho nhà họ Mã kiếm một khoản lớn:

Tơ hồ thêu Tô Châu cuộn nhỏ mỗi tấm nhập giá mười chín lạng, bán bốn mươi lăm lạng, thể là lợi nhuận khổng lồ; gấm dệt kim hoa quế nhụy vàng Trung thu, dệt bạc cặp sừng hươu, công nghệ cũng phức tạp, mỗi tấm nhập giá hai mươi tám lạng, bán năm mươi lăm lạng; còn là Cúc Hương Mãn Viên và Nguyệt Cung Ngọc Thỏ sặc sỡ, hoa văn sống động, phối màu tinh xảo, nhưng chất liệu tơ lụa và kỹ thuật dệt thì bình thường, coi như hàng đại chúng trong loại gấm dệt, chỉ cần mười tám lạng, bốn cuộn bán một trăm bốn mươi lạng.

Vì Triệu Thái thái trả tiền đặt cọc , hai mươi bảy lạng vốn cũ của Minh Nguyệt động đến, khi trừ mười lăm lạng bao thuyền, chi phí ăn ở và thuê la với Thất Nương ước chừng một lạng rưỡi (vì trời nóng nực đường ban đêm, khi lên bờ hai hầu như ở khách điếm), chiêu đãi Xuân Chi, ba ngày dò xét tình hình ở tửu lầu nhà họ Vương thể gọi món, tổng cộng tiêu tốn năm lạng, hiện giờ trong tay Minh Nguyệt tới bốn trăm năm mươi lăm lạng!

Bốn trăm năm mươi lăm lạng!

Minh Nguyệt chuyến nhất định kiếm nhiều, nhưng khi những thỏi bạc trắng sáng trưng bày mắt, nàng vẫn thể kiềm chế sự nóng ran mặt, chân mềm nhũn.

Nhiều bạc đến thế , đức hạnh và năng lực gì... Hửm? Không đúng!

Đánh đổi bằng mạng sống, xứng đáng!

Thời gian chính là vàng bạc, xem tiệm vải Hồ Ký ở địa phương chỉ chậm hơn nàng hai ngày, tấm gấm tinh xảo tương tự bán ! Càng đừng đến lụa mỏng sớm hơn.

Số bạc đáng lẽ kiếm , Minh Nguyệt thầm nghĩ một cách thản nhiên.

Mang theo bạc thỏi bất tiện, Minh Nguyệt ôm lấy hít hà thỏa mãn đến ngân hàng đổi thành ngân phiếu, vẫn dùng giấy dầu bọc nhiều lớp quấn quanh eo.

Ngân phiếu chỉ đổi bốn trăm năm mươi lạng, năm lạng còn đều là bạc lẻ và tiền đồng vụn, tiện cho việc chi tiêu vặt.

Hai nghỉ ngơi mãi đến mùng một tháng Tám mới lên đường trở . Trong thời gian , ngày nào cũng ăn thịt, ăn uống no nê, vết thương ở tay Thất Nương và lớp da tróc của Minh Nguyệt đều lành hẳn, dưỡng sức đến mức tràn đầy sức lực.

Thất Nương sống đặc biệt sung túc, chỉ thể vài câu quan thoại và thổ ngữ Cố huyện đơn giản, mà còn may xong y phục mới, lúc rảnh rỗi thậm chí còn vá hai chiếc quần Minh Nguyệt mài rách, đường kim mũi chỉ vô cùng tinh tế và đều đặn.

"Khả năng thêu thùa của mạnh hơn nhiều!" Minh Nguyệt mà cảm thán, thầm mắng nhà chồng hỗn xược hàng, vợ như bỏ là bỏ, khinh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-64.html.]

Tháng Tám, sáng tối se lạnh, cảm thấy sảng khoái, gia súc cũng dễ chịu, chỉ lúc giữa trưa trời nắng gắt thì nóng, để nghỉ ngơi.

Thấy Minh Nguyệt xuống lưng la bắt đầu lục lọi ven đường, Thất Nương cuối cùng nhịn hỏi: "Đông gia, đang tìm gì ?"

"Đá." Trong lúc chuyện, Minh Nguyệt bới mấy hòn, dùng ánh mắt vô cùng khắt khe đ.á.n.h giá, cuối cùng còn cầm trong tay động tác ném.

"Nhất định nhọn, nhất là mặt nào cũng nhiều góc nhọn, nặng, nhưng quá nặng, cũng quá lớn, đ.á.n.h sợ giữ chắc." Minh Nguyệt nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm, cuối cùng chọn một viên, lùi một bước, cánh tay giương cao, chân eo hông cong như một cây cung, "Hây" một tiếng mạnh mẽ ném .

Ánh mắt Thất Nương dõi theo viên đá bay , ngay đó liền thấy một cành cây chìa ven đường lập tức gãy lìa.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

"Oa!" Thất Nương kinh ngạc thốt lên.

Trên mặt Minh Nguyệt cũng lộ vẻ đắc ý. Ha ha, quả nhiên ném càng ngày càng chuẩn .

Nàng vội vàng chạy tới nhặt viên đá về, trân trọng bỏ túi vải lưng con la lớn màu xanh, đầu với Thất Nương: "Đừng bao giờ mong chờ chỉ dùng một chiêu thức mà khắp thiên hạ. Sau chúng cứ dùng đá ném , kẻ nào sợ mà bỏ chạy thì hãy vác cuốc với chúng!"

Thất Nương cuối cùng cũng trong cái túi vải căng phồng chứa đựng những gì!

Nhìn chỗ cành cây gãy màu trắng, Thất Nương hỏi: "Vạn nhất ném c.h.ế.t thì ?"

mà ném chuẩn, chẳng sẽ đầu rơi m.á.u chảy !

Minh Nguyệt nhếch miệng , lộ hàm răng trắng hếu lạnh lẽo, "Cứ xem như bọn chúng đáng đời!"

Phàm là kẻ cướp đường, nhất định là kẻ cùng hung cực ác, nhất định hành động ở nơi hoang dã vắng , c.h.ế.t cũng c.h.ế.t vô ích!

Sao nào, chỉ cho phép kẻ cướp đường g.i.ế.c , mà cho phép khác g.i.ế.c chúng ư?

Kể từ ngày , Thất Nương học thêm một điều nữa.

Chuyến cần vội vàng. Sau khi trả con la thuê, hai vẫn thuyền lớn giá rẻ để về.

Chuyến buồn tẻ, liền linh tinh vài chuyện phiếm, khó tránh nhắc đến kỳ thi Hương sắp diễn .

Minh Nguyệt liền xích gần hỏi: "Có là kỳ thi Cử nhân ? Không khi nào thì công bố bảng vàng?"

Loading...