Hào Thương - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:34:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai lập tức xúm bên cửa sổ , chỉ thấy nam nhân hôm qua đến ngất xỉu, tóc tai rũ rượi, lảo đảo chạy khỏi tiệm lụa đối diện chéo, con d.a.o nhọn dính m.á.u trong tay vẫn còn nhỏ giọt, kéo lê một vệt m.á.u dài mặt đất.

"Ta sống nổi, ngươi cũng đừng hòng sống! C.h.ế.t hết, c.h.ế.t hết!"

Hắn thét lên mấy tiếng thê lương, cũng hại khác, liền nhảy xuống sông ngay tại chỗ.

Hắn bơi, đợi đến lúc vớt lên, tắt thở từ lâu.

Tiệm trưởng Tiết vô cùng kinh ngạc, hết mắng tiệm trưởng đối diện: "Thứ hỗn xược, bại hoại cả danh tiếng của con phố !"

Lại thở dài cho kẻ hành hung: "Đáng tiếc ."

Đầu óc Minh Nguyệt trống rỗng, khi dần trấn tĩnh , nàng cũng cảm thấy đáng tiếc.

Người c.h.ế.t như đèn tắt, cái gì cũng còn, chỉ sống mới hy vọng.

Sau gặp chuyện gì, cũng thể dễ dàng tìm đến cái c.h.ế.t, Minh Nguyệt thầm nghĩ.

Tin tức truyền nhanh, buổi tối khi Minh Nguyệt trở về chỗ Tú Cô, nàng thấy chủ nhà của nam nhân đang đốt giấy tiền, nét mặt vẻ tiếc nuối.

Nghe , nguyên nhân là khi tỉnh táo, nam nhân đó lập tức chạy thành, tìm đến tiệm trưởng lừa gạt để chất vấn.

Đối phương những thừa nhận, còn công khai sỉ nhục. Không ngờ, nam nhân giấu sẵn một lưỡi d.a.o sắc bén trong tay áo, hề cãi , giơ tay đ.â.m liên tiếp mấy nhát…

Chủ nhà chuyện cũng kinh ngạc, khi thu dọn phòng của nam nhân đó mới phát hiện , đối phương để tất cả hàng tồn kho cho để trừ nợ, xà nhà còn treo một sợi dây thừng.

"Có lẽ ban đầu treo cổ, nhưng sợ lỡ việc buôn bán của chủ nhà, hơn nữa nuốt trôi cơn giận , nên mới..." Tú Cô thở dài.

--- Chương 25 ---

Trên đời thiện lương thuần túy nhiều, kẻ ác thuần túy cũng hiếm, phần lớn đều là những bình thường cũng .

Sau khi sự việc xảy vài ngày ngắn ngủi, tin tức lan truyền khắp trong ngoài thành, rằng tiệm trưởng tiệm lụa đó lúc sống chuyên lừa gạt, c.h.ế.t quả là đáng tội. Thậm chí kẻ còn thêm mắm dặm muối, thêu dệt đủ thứ chuyện thị phi, quả thực thể lọt tai.

Hàng Châu thiếu tiệm lụa, xảy chuyện , tiệm lụa lập tức vắng tanh như chùa Bà Đanh.

Vài ngày , khi Minh Nguyệt tìm đến Tiệm trưởng Tiết nữa, nàng thấy tiệm lụa bên sông đóng cửa nghỉ bán.

"Cây cột chống đỡ gãy, danh tiếng cũng thối nát ," Tiệm trưởng Tiết lạnh lùng , "Mở cửa một ngày là tiêu tốn một ngày, hai hôm cho tiểu nhị nghỉ việc…"

Hay là cố gắng chờ phong ba qua , Đông Sơn tái khởi?

Lãnh Hàn Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-66.html.]

Nhờ phúc của súc sinh , gần đây việc buôn bán của các cửa hàng xung quanh đều giảm mạnh, đều hận đến ngứa răng, chỉ lôi g.i.ế.c thêm nữa.

"Vậy hàng hóa bên trong ?" Minh Nguyệt hỏi.

"Hiện giờ đang lo tang sự, gì còn tâm trí để ý đến chuyện đó. Hàng tích trữ nhiều năm tiền nhỏ..." Dù cũng là điềm gở, Tiệm trưởng Tiết nhiều, "Nhắc mới nhớ, ngươi ở khá lâu đấy."

Nhắc đến chuyện , Minh Nguyệt nén nụ : "Ta quen một vị phu nhân đối xử với cực kỳ , phu quân của nàng năm nay đỗ cao trong kỳ thi mùa thu, đang đến tận nhà chúc mừng, nên tính đến chỗ ngài lấy hai tấm lụa ."

Hôm nay là ngày yết bảng, sáng sớm quan sai cưỡi ngựa nhanh chóng đưa danh sách đến các nha môn ở các nơi, Minh Nguyệt chen chúc đến mức rơi cả giày, liều mạng tranh làn sóng đầu tiên, cuối cùng tìm thấy tên họ Dương vẻ quen thuộc.

Nàng tên đầy đủ của đối phương, nhưng họ, hơn nữa danh sách còn ghi rõ quê quán và địa chỉ.

Không thể sai , Thường phu nhân trở thành Cử nhân phu nhân , phu quân đỗ thứ ba trong kỳ thi Hương tại địa phương!

"Ồ, mùng bốn tháng chín, quả nhiên nên yết bảng !" Tiệm trưởng Tiết ngờ nàng cơ duyên như , lập tức đổi sang vẻ mặt tươi , "Chúc mừng, chúc mừng, quả nhiên là tin ! Không là vị lão gia nào?"

"Ở Dương Châu ạ," Minh Nguyệt nhiều, "Ta một tấm gấm dệt hoa nền tím Từng Bước Thăng Quan, loại dày một chút, và thêm một tấm gấm mịn Ếch Cung Chiết Quế."

"Dương Châu , nơi đó vẻ xa," Tiệm trưởng Tiết suy nghĩ một chút, "Lần ngươi thẳng từ Dương Châu luôn, sẽ về đây?"

"Đi thẳng luôn ," Minh Nguyệt đáp, "Đã chậm trễ đủ lâu ."

Ân nhân đạt ước nguyện, nàng ở nơi cũng còn vướng bận gì.

Trong mắt Minh Nguyệt, phương Bắc, và Thất Nương, cực kỳ phương Nam, thì Hàng Châu, Tô Châu, Dương Châu đều nét tương đồng, nhưng điều khiến đau đầu chính là... đổi sang một nơi khác vẫn thể hiểu!

chứ!

Rõ ràng cách xa, khác biệt nhiều đến thế!

Vừa khỏi địa phận Hàng Châu, hai liền trở thành kẻ mù câm, giống như cặp cá ngốc nghếch bờ trừng mắt , cuối cùng tốn mấy chục đồng tiền lớn thuê một thư sinh quan thoại tại bến tàu dẫn đường.

Minh Nguyệt thầm nghĩ, quả nhiên những nơi lớn nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, xem, ở Giang Nam dẫn đường cũng đến nỗi c.h.ế.t đói...

"Dương Cử nhân ở Sương Hoa Viên bên bờ Tây Hồ Gầy?" Thư sinh xong lập tức hứng thú, "Ồ, hai vị là Dương Dật Dương lão gia, đỗ thứ ba kỳ thi Hương ?"

Minh Nguyệt gật đầu: "Chính ."

"Hai vị là thích của ngài ?" Thư sinh tò mò hỏi.

Minh Nguyệt lắc đầu.

"Vậy chắc gặp ," Thư sinh , "Gần đây nhà Dương lão gia náo nhiệt, cửa vô danh , mỗi ngày bao nhiêu hương thậm chí là quan phụ mẫu mời y dự yến tiệc, uống rượu…"

Loading...